chương 1:bạn cùng phòng của tôi thật giống cô vợ nhỏ

16.5K 438 76
                                    

Chương 1: bạn cùng phòng của tôi thật giống cô vợ nhỏ

'Trong biển người mờ mịt, nhưng chỉ cần liếc em một cái, tôi lại không thể nào quên được bóng hình em'

Tô Nguyện không nói gì nhìn tin nhắn trên di động, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi da gà. Trong lòng thầm nghĩ: Này sợ là có người si tình nào đó gửi tin nhắn nhầm cho cậu rồi đi?

Nghĩ đến cậu cửa nhà còn không bước ra nửa bước nữa là, cái gì mà "Mờ mịt biển người" chứ?

'Gửi nhầm người rồi!'

Trả lời đối phương một tin nhắn, nhắc nhở đối phương gửi lầm rồi, bằng không cậu cũng không muốn bị hiểu lầm .

Đối phương không có trả lời lại.

Nhưng mà đến ngày thứ hai, tin nhắn lại tới nữa!

'Tôi đã biết là tôi không đúng , nhưng tôi vẫn nhịn không được muốn yêu em, buổi sáng tốt lành người yêu của tôi.'

Tô Nguyện bất đắc dĩ gõ gõ bàn phím, người nọ hẳn là nghĩ đến cậu muốn lừa gạt hắn sao?!

'Bạn gì ơi, bạn thực sự gửi sai người rồi, tôi không có lừa bạn......'

Như trước không có tin nhắn hồi lại......

Ngày hôm sau, Tô Nguyện lại nhận được tin nhắn......

'Chúng ta hô hấp cùng một ngày chung một bầu không khí, nhưng tôi lại không cách nào đến bên cạnh ôm lấy em...'

Tô Nguyện phát điên, người này như thế nào liền cứ như vậy, chết cũng không hối cải chứ! Tức giận liền bấm vào dãy số gọi qua, chuông vang vài tiếng bên kia liền nhấc máy.

Tô Nguyện cũng không quanh co lòng vòng, một hơi đem cỗ khí tức giận cùng lời muốn nói đều nói ra.

"Uy? Xin chào, vị tiên sinh này hoặc là cô nương, tôi mong bạn đừng có mỗi ngày gửi tin nhắn cho tôi có được không? Tôi đều đã nói mấy lần là gửi lầm rồi gửi lầm rồi gửi lầm rồi! Bạn như thế nào cũng không tin tôi!"

Bên kia không có đáp lời, chính là lập tức ngắt điện thoại.

Tô Nguyện nhìn di động đã kết thúc trò chuyện, tức giận không có chỗ phát tiết, than thở một câu: "Không lễ phép!"

Sau đó liền không thèm quản gì nữa, nhu nhu mái tóc bởi vì ngủ dậy mà rối lung tung, mặc cái áo ngắn tay bước ra cửa phòng.

Tô Nguyện là một tác giả viết tiểu thuyết, mỗi ngày chỉ rúc ở nhà gõ chữ, hầu như đều không ra khỏi cửa. Cậu còn có một bạn cùng phòng đã ở được vài năm, là một nhân viên văn phòng. Phòng ở này là cha mẹ mua cho cậu , cậu cảm thấy một người ở rất cô đơn liền đem một phòng ở đây cho thuê, còn có thể đổi lấy một phần thu nhập nho nhỏ.

"Chào buổi sáng." Ra cửa phòng thấy người đang chuẩn bị xuất môn đi làm liền lên tiếng chào một câu.

Người nọ quay đầu, ngại ngùng cười, "Chào buổi sáng," Sau đó lại nói: "Cái kia...... Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong , cậu tự lấy ...... Ách, ân, tôi đi đây."

[ĐAM MỸ] BẠN CÙNG PHÒNG ĐỪNG THẸN THÙNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ