Định mệnh anh và em 6

9.6K 147 10
                                    

Sau ngày hôm đó cậu bắt đầu xây dựng lại trật tự cuộc sống của mình, cố gắng khiến mình thật bận để loại bỏ hình ảnh của anh hoàn toàn. Cậu chuyển sang làm tại một nhà hàng để tránh gặp Vân và anh, đôi lúc không tự chủ cậu lại ra ngồi quán bar kiếm khách, Nam muốn cắt đứt mọi thứ với Toàn để trành mình làm ra chuyện gì dạy dột.

Nhưng đã gọi là định mệnh thì làm sao có thể trốn tránh. 1 buổi tối nọ, Vân và Toàn cùng nhau đến nhà hàng của cậu để ăn tối cùng nhau và càng tình cờ hơn nữa là họ đặt 1 phòng vip 2 người và cậu chính là nhân viên được sắp xếp để túc trực căn phòng đó (mấy phòng vip thường sẽ có nhân viên đứng sẳn, đợi khách có yêu cầu gì là đi làm ngay tránh trường hợp phải tốn sức đi kêu khi ăn bình thường ấy mà)

Vân gặp cậu, chào hỏi cũng vài câu rồi quay trở lại vấn đề chính của mình, còn anh thì do đậu xe nên lên sau. Cậu thật muốn trốn cho xong. Ăn được một lúc, Vân gọi cậu và hỏi nhà vệ sinh ở đâu, cậu cố lấy lại bình tĩnh và dẫn cô đi. Chợt cậu nhớ ra là nhà vệ sinh nữ đã hết khăn tay nên Nam liền đi lấy giấy để thêm vào nhưng vừa bước vào tới cửa cậu đã nghe thấy tiếng điện thoại của Vân than vãn

- Mày ạ, tao nghĩ bọn tao chắc không được bao lâu nữa đâu. Gần đây ảnh cứ lạnh nhạt với tao dần, tao cứ có cảm giác là có người thứ 3 ấy. Tao tính chắc phải đối mặt nói chuyện thẳng với nhau một lần cho xong. Ok, tao sẽ mạnh mẽ!

Nghe được những lời ấy lòng cậu bắt đầu có tí hỗn loạn. Đúng như những gì Vân nói, cô trở về phòng ăn và chả ngần ngại gì bắt vào ngay vấn đề chính, cậu cũng đứng ở ngoài mà nghe ngóng mọi việc

- Anh, em muốn mình nói chuyện nghiêm túc một lần. - cô mạnh miệng

- Em có chuyện gì sao? - anh hỏi lại

- Xin lỗi nhưng có thể bữa tối lãng mạn này nên ngừng lại được rồi, em muốn hỏi rằng...rằng anh còn thương em không? - cô lấy hết can đảm

- Sao em hỏi vậy?

- Vì thời gian qua em cảm giác chúng mình không còn được như xưa nữa, anh bắt đầu lạnh nhạt và ít quan tâm đến em hơn, em biết anh đang rất bận trong việc giúp tập đoàn xây dựng chi nhánh tại Việt Nam nhưng nó cũng chả bận hơn khi anh còn đang du học là mấy. Khi ấy dù là học đến khuya anh vẫn cố gọi 1 tí cho em, mỗi lần đến dịp lễ hay kỉ niệm gì đó dù không có thời gian nhưng vẫn nhờ người ta mua quà tặng em. Em vẫn còn rất nhớ cái cảm giác mà mỗi lần hai chúng mình gặp nhau là lại vui đùa cười nói cả buổi nhưng hiện tại thì sao, anh không ngó ngàn gì tới em đôi khi là cả tuần, anh cứ luôn viện cớ là công việc nhưng chẳng lẽ anh bận đến nỗi không thể lấy điện thoại ra nhắn vài tin cho em sao, khi đi chung anh chả quan tâm gì đến em, anh còn không để ý là em đang cảm mấy bửa nay. Em thừa nhận có thể nghe qua sẽ thấy em hơi quá đáng, em đòi hỏi nhưng những thứ ấy là hợp, quả thật em đang cảm giác là chỉ còn em là đang trân trọng cuộc tình của 2 chúng ta.

- Vân anh... - anh có chút nghẹn ngào - Anh xin lỗi nhưng đúng, anh quả thật không còn có cảm giác như khi 2 chúng mình yêu nhau nữa...Thật anh xin lỗi như anh cũng không hiểu mình bị làm sao, có thể khó nghe nhưng đúng như em nói anh không có động lực để tiếp tục nữa.

- Em hỏi lý do được không, người thứ 3 à?

- Anh... Anh không rõ nữa, nhưng có lẻ là vậy, dạo gần đây anh luôn không ngừng suy nghĩ đến 1 người, không ngừng nghĩ đến cái cách cậu ta cười với anh, cái cách mà cậu ta ngại ngùng trước anh và...anh cảm giác cậu ta mang cho anh một cảm xúc gì đó mà em không cho anh được. Anh xin lỗi Vân!

Lúc này cậu nhìn qua tấm kính là lòng thật nôn nao họ có lẻ đang đã đến lúc cao trào nhưng chả biết họ đang nói gì, kìm chế hết được cậu đành lấy cớ vào dọn đĩa thừa mà tiến vào, vừa đúng lúc ấy

- Mình nên kết thúc rồi Toàn, có lẽ chúng ta nên tránh mặt một thời gian để thật sự cảm nhận lại vị trí của đối phương trong tim mình. Em đi đây!

- Vân, Vân à!

Vân bỏ đi. Cậu một bụng câu hỏi quay sang ngu ngơ hỏi anh.

- 2 người có chuyện gì vậy ạ?

- Là em sao Nam, em làm ở đây ư, vậy mà nảy giờ anh chả biết - dường như tâm trạng anh có tí tốt hơn khi thấy cậu - Em rãnh không?

- Ờ xong phòng của anh là em được về rồi ạ.

- Vậy đi uống với anh một tí.

Không thích những chổ ồn ào, anh mời cậu về thẳng nhà mình. Cả 2 anh em ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, tv thì bật đại mấy bài ballad, Toàn không ngừng nhâm nhi ly rượu nhưng lại chẳng nói 1 lời nào về mình, chỉ liên tục hỏi chuyện của cậu. Nam thấy tâm trạng anh đang không tốt thôi nếu như anh hỏi thì cứ kể tránh làm anh đang tổn thương lại còn thêm giận. Cả 2 ngôi nhau luyên thuyên đủ chuyện đến khi rượu đã bắt đầu ngấm và sự tỉnh táo dần mất đi anh mới bắt đầu kể chuyện của mình.

- Em biết không...ức...Nam. Kể từ khi gặp em anh có một cảm giác rất lạ! - anh nói trong cơn say - Em như thuốc phiện với anh vậy, mỗi khi rãnh rỗi thì anh lại bắt đầu vô thức nghĩ về em!

Cậu cũng không còn tỉnh táo nhưng vẫn đủ sức để hiểu rõ những gì anh đang nói. Đột nhiên cậu như mất tự chủ tiến sát gần lại anh và thì thầm

- Anh biết không, em thích anh! - quả nhiên khi say thì con người ra mới đủ dũng cảm mà nói ra những lời thật lòng.

- Có lẻ anh cũng thích em mất rồi! - anh nhìn cậu với ánh mắt khao khát, từ từ tiến gần đến môi cậu.

- Có lẻ anh cũng thích em mất rồi! - anh nhìn cậu với ánh mắt khao khát, từ từ tiến gần đến môi cậu

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Cơn say làm ta ngay dại nhưng cũng khiến đôi ta thật lòng đối mặt nhau.
_______________________________

Thịt đã chuẩn bị xong, bà con đã muốn ăn chưa nào?????

Cmt góp ý với sao cho mik nha😘

Dâm Dục Đam Mỹ TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ