Chương 45

259 12 0
                                    

Ngày nóng bức, hai má vốn dĩ đã được rửa sạch của Tạ Anh Tư lại bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lấy tay che ống loa điện thoại, cô chạy ra góc tường thì thầm xin tha, "Cái đó chẳng phải là kế hoãn binh của em sao?" Sự tủi thân trong lòng bỗng chốc dâng trào, "Anh chẳng thấy cảnh tượng vừa rồi khi em bị vây kín xung quanh đâu, đám con gái đông như thế, mà ai cũng muốn lột da em, anh chẳng đồng cảm với em chút nào cả." Nói đi nói lại thành ra có chút làm nũng.

"Đồng cảm với em cái gì? Suốt ngày ăn nói bậy bạ, cần phải để em đau một chút mới học được cách ngoan ngoãn." Ngữ khí lạnh lùng của anh dần lắng xuống.

Động tác dùng đầu ngón chân vẽ vòng tròn trên đất của Tạ Anh Tư bỗng dừng lại, đột nhiên cô đỏ mặt, "... Tối qua làm em đau tới mức chết đi sống lại, bây giờ còn nỡ nói như thế..." Bất giác nhớ lại bức tranh dịu dàng tối qua, khuôn mặt cô lại nóng bừng lên.

Câu chuyện vừa bắt đầu đã có chút yên lặng, sau đó hình như anh cười nhẹ nhàng, "Sau này sẽ không còn đau nữa đâu, anh đảm bảo."

Tạ Anh Tư nghĩ tới đôi môi đang cong lên của anh, không nén nổi, tâm trí càng lâng lâng. Cô cảnh giác nhìn khắp một lượt bốn xung quanh, bỗng nhớ ra một chuyện, tinh thần phiêu bồng, đứng dựa vào tường nghiêng đầu nhìn những ánh nắng nhỏ len lỏi, "Em nói cho anh biết nhé, đã có người gọi em là tổng biên phu nhân rồi đó, tổng biên, em có cần đắc ý một chút không nhỉ?"

"Đắc ý thì đã làm sao? Chuẩn bị bò ngang trên đường giống như con cua phải không?"

Cô nhìn những giọt nắng đang nhảy nhót, xen kẽ trong đó là những hạt bụi đang trôi bồng bềnh giữa không trung, cô đưa tay nắm lấy, sau đó mở rộng đôi bàn tay, trống không, nhưng lại có cảm giác như mình đã nắm lấy tất cả mọi thứ, "Bò ngang? Nghe cũng hay đấy chứ! Áp dụng ngay."

Anh mỉm cười, "Nghe này, anh khuyên em không nên bò ngang."

"Tại sao?"

"Sẽ cản trở giao thông."

"Em cứ thế đấy!"

"Vậy anh sẽ về nhà và luộc chín em."

"Thế thì có thành ma em cũng không th cho anh."

Ở đầu dây bên kia anh thở dài một cái, "Tùy em thôi, anh khá quan tâm tới việc có thể ăn thịt em." Dừng một lát, giọng anh bỗng nghiêm túc, "Trong giờ làm lại gọi điện thoại làm việc riêng, trừ lương."

Cô vội nói, "Ôi chao, em nói này tổng biên, anh có tiêu chuẩn kép như thế nữa sao? Cũng chẳng nghĩ xem em đang gọi điện cho ai. Gọi cho anh đó, cho anh đó."

"Ai bảo anh là tổng biên, làm người lãnh đạo, cái giỏi nhất chính là tiêu chuẩn kép."

Cô hừ một tiếng lạnh nhạt, "Tiêu chuẩn kép thì làm sao? Em vẫn là phu nhân tổng biên. Thời thế thay đổi rồi, em không sợ anh nữa đâu."

Chu Minh tưởng tượng hình dáng xinh đẹp như rồng như hổ của người yêu, bỗng thấy đắc ý. Anh không kìm nén được liền bật cười, quyết định vẫn cứ phải làm suy yếu uy phong của cô, "Muốn ăn đòn rồi phải không? Còn không làm việc đi, anh lại điều em sang làm phóng viên giải trí bây giờ."

Anh nhớ, nhiều lần cô đã từng ca thán rằng, phóng viên giải trí là gân gà(*) trong các loại phóng viên. Rất thích hợp với những kẻ si tình như Lạp Lạp, chỉ vì một ngôi sao lúc nào cũng hếch mũi lên trời mà có thể đứng chôn chân đợi ba tiếng đồng hồ như cột trụ. Nếu để cô làm việc đó, nói không chừng cô sẽ quát cho một tiếng rồi đá luôn vào cái lỗ mũi dị dạng của ngôi sao đó.

(*) 鸡肋 Có nghĩa là gân gà, ý chỉ những sự vật không có nhiều ý vị, nhưng bỏ đi thì tiếc.

"Hừ, nếu anh dám hạ thủ như thế thì đừng nghĩ đến việc đặt chân vào nhà em, và cả giường của em nữa." Nói xong tổng biên phu nhân khí thế lẫm liệt tắt máy, quả nhiên nhập vai quá nhanh, khả năng nhận thức khá cao.

Chu Minh dở khóc dở cười nghe âm thanh tút tút của đầu bên kia, nghĩ ngợi. Cuối cùng cô ngốc này cũng biết được điểm yếu của anh rồi, được rồi, cứ để cô tiếp tục kiêu ngạo như vậy đi, ai bảo anh thích chiếc giường của cô đến vậy.

Khi Tạ Anh Tư đang rảo bước nhanh như sao băng về văn phòng bộ phận phóng viên thì đôi mắt đan phượng nhạy bén đã lướt nhanh về phía góc cuối hành lang. Châu Minh và Lạp Lạp đang thì thầm to nhỏ, biểu hiện của Châu Minh vô cùng phức tạp, giống như đang biểu diễn trò biến đổi mặt Tứ Xuyên. Có dùng ngón chân cô cũng đoán được hai người họ đang bàn luận chuyện gì. Thế là cô bước về phía họ một cách ung dung.

"E hèm." Hai người họ thấy đương sự xuất hiện đều giật mình, đến nỗi thụt lùi về phía sau một bước. Lạp Lạp phản ứng nhanh, dùng giọng be be như mấy con cừu gọi to, "A, phu nhân..." Tạ Anh Tư lúc đó xúc động đến mức có thể nướng hết lũ cừu này.

Châu Minh mặc dù không lanh lợi nhưng dẫu sao cũng theo chân Anh Tư cả một quãng thời gian dài nên khả năng tùy cơ ứng biến cũng học được vài phần. Lập tức lao đến sát bên cô một cách "nhiệt tình", nắm lấy cánh tay cô làm ra vẻ thân thiết, "Chị Anh Tư, chị đến rồi à? Tốt quá rồi, tốt quá rồi, sau này cứ để em hầu hạ chị nhé!"

Vừa nghe đến đây, Tạ Anh Tư và Dương Lạp Lạp có ảo giác như bước vào quán trai bao. Những lời lẽ này nghe sao cứ có cảm giác giống như thuật ngữ chuyên ngành của mấy gã trai bao vậy nhỉ. Tạ Anh Tư nghiêng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh chàng Châu Minh đang cười toe toét với cái răng lệch kia. Bỗng cô có cảm giác, những lời Châu Minh nói mặc dù thuần chất trai bao nhưng với cái mặt toàn mụn dậy thì và cái miệng đầy răng mọc lệch này, rất khó để cậu ta theo đuổi cái nghề vĩ đại thách thức thể lực, đồng thời thúc giục ngọn lửa trong lòng các bà vợ giàu có. Cô cảm thấy, nếu cậu nhóc này mà theo đuổi cái nghề ấy, vậy thì tấm bia uy tín của ngành nghề này sớm muộn sẽ bị hủy hoại trong tay cậu ta thôi.

Lạp Lạp bước tới kéo Châu Minh đang níu lấy cánh tay Tạ Anh Tư ra, sau đó bắt đầu dạy dỗ, "Châu Minh, cậu muốn chết à, tay của phu nhân cậu có thể tùy tiện chạm vào sao? Nếu để tổng biên biết được thì thế nào, còn không mau giấu cái bộ vuốt đó đi." Nói xong, Lạp Lạp cười một cách vô cùng nịnh bợ, quay sang Anh Tư, "Phu nhân, chị nói xem có đúng thế không?"

Tốc độ sửa chữa sai lầm của Châu Minh quả khiến người ta kinh ngạc, vội vỗ ngực, "Chị Anh Tư, chị tuyệt đối đừng nói với tổng biên nhé! Quá lắm sau này em tình nguyện làm a hoàn cho chị." Thế rồi, từ một gã trai bao trong xã hội tư bản chủ nghĩa, cậu ta biến thành a hoàn trong xã hội phong kiến. Vừa dứt lời, Lạp Lạp lại vội vã, "Châu Minh đáng chết này, cậu làm a hoàn hả, thế thì tôi làm gì đây?"

Châu Minh nghĩ một lát, "Chị Lạp Lạp, chị không thấy trong phim cổ trang, bên cạnh phu nhân đều có hai a hoàn đi theo, bên trái một người, bên phải một người, hai chữ: phô trương, phô trương. Chị nói có đúng không? Phu nhân..." Nói xong, cậu ta liền quay sang nhìn phản ứng của Anh Tư một cách đắc ý.

Lúc mới đầu Tạ Anh Tư cũng phải ra sức nịnh nọt Chu Minh, vậy nên nhìn chung nỗi khổ tâm của cậu ta cô thấu hiểu. Cậu ta nhất định rất muốn đánh cho cô một cái, bởi vì hiện tại, cô rất muốn dùng tất cả những tinh hoa đã học được cả đời để đánh cho hai tên nịnh nọt trắng trợn này một trận. Ngại một nỗi đây là nơi công cộng, với lại trên đầu cô đang mang vầng hào quang "phu nhân tương lai của tổng biên", cô đành chọn cách cư xử của một quý cô. Chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, "Nói đủ chưa vậy? Hai người muốn làm tôi nôn ra hết bữa sáng nay có phải không?"

Lạp Lạp mặt đầy kinh ngạc, nắm tay cô ân cần hỏi thăm, "Chị... chị Anh Tư, chị... có rồi sao?"

Khóe miệng Tạ Anh Tư không kìm được khẽ giật giật, khuôn mặt ẩn hiện ba đường màu đen, chậm rãi bật ra mấy chữ, "Cô thật là biết liên tưởng đó Dương Lạp Lạp, lại đi mượn chị Lan xem mấy bộ phim đó đúng không?" Sau đó không nhịn được còn cốc lên cái đầu mượt như nhung của cô ta mấy cái, "Đầu óc cô ngoài màu vàng(*) ra còn có thể nhét thêm màu sắc nào nữa không hả?"

(*) Màu vàng: Trong tiếng Trung còn có nghĩa là phim đen.

Dương Lạp Lạp nghiêng đầu làm vẻ nghiêm túc suy nghĩ, "Màu khác... Màu vàng nhạt?"

[HOÀN] Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan TựuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ