Chương 5: Cậu làm bạn thân tớ nhé!

14 2 0
                                    

Đây là một ngôi trường bán trú, nên ngoài những học sinh có nhà gần trường, hoặc có ba mẹ đưa đón, thì hầu như tất cả học sinh đều ở lại trường buổi trưa.

Vì thế nên trong trường cũng có một căng tin nhỏ bán đồ ăn, nước uống và mấy thứ lặt vặt khác nữa.

Thực ra thì phần đa học sinh đều mang cơm theo, số ít thì thích ra mấy quán ăn bên ngoài ăn. Bởi đồ ăn trong trường đều không mấy hợp khẩu vị học sinh cho lắm.

Sáng nay lúc Quỳnh đến lớp, Long để ý thấy trong ba lô của cô bạn này ngoài mấy quyển vở ghi chép ra thì chẳng có gì. Chứng tỏ hôm nay cô bạn ấy không hề mang theo cơm.

Đã vậy trống vừa tan học, cậu đã thấy cô xách ba lô đi ra một góc khuất phía sau sân thể dục ngồi, hoàn toàn không có ý định đi ăn trưa. Cậu sợ cô đói, nên vội vàng đi mua đồ ăn cho cô. Nhưng đến khi trở lại đã không thấy cô đâu cả. Chạy khắp cả sân trường cuối cùng cũng thấy cô ở đây.

Nghe cô nói vậy, Long có chút khó chịu trong lòng. Nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện với cô.

“ Sáng nay thấy cậu không đem theo cơm, tan học cũng không đi ăn, tớ sợ cậu đói, nên mua chút đồ cho cậu. Nè, cầm ăn đi cho nóng!”

Vừa nói, Long vừa dúi bịch đồ ăn vào trong tay Quỳnh.

Nhìn thấy bịch đồ ăn đang còn toả nhiệt trên tay, bỗng trong lòng Quỳnh dâng lên một cảm giác khó tả. Tuy trước đây Long vẫn thường gây chuyện chọc phá cô, nhưng dù sao đó cũng là hiểu lầm, cô vốn cũng chẳng để tâm đến chuyện đó.

Nhưng bây giờ, cậu ấy lại luôn tỏ ra quan tâm đến cô như vậy, cho cô thấy lại chút ấm áp tình người ở cái thế giới này. Nhiều khi cô không nhịn được, mà muốn được nói chuyện với cậu thêm một chút, muốn thấy dáng vẻ lẽo đẽo theo cô thêm một chút, muốn thấy sự quan tâm của cậu dành cho cô thêm một chút nữa.

Tuy vậy, nhưng cô vẫn chẳng thể hoàn toàn tin tưởng Long được. Nguyên nhân cũng vì trước đây Long đã đối xử với cô rất không tốt, trêu chọc, hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Nên dù cho bây giờ, cậu có dùng cách gì cũng không thể khiến cô hết có ác cảm với cậu được.

Quỳnh nhìn bịch đồ ăn, lại nhìn Long dò xét.

“ Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“ Tớ muốn xin lỗi cậu vì những chuyện tớ đã gây ra trước đây, tha lỗi cho tớ nhé!”

“ Câu này cậu đã nói không dưới trăm lần rồi, tôi cũng đã nói là đồng ý rồi, lẽ nào tôi nói tiếng Việt không chuẩn, hay là cậu không hiểu ngôn ngữ Việt vậy!”

Long nghe vậy thì liền ngớ người ra:

“ Không phải, không phải, tại vì tớ luôn có cảm giác là cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ, nên tớ sẽ thành tâm xin lỗi đến khi nào cậu hết giận tớ mới thôi!”

Quỳnh cầm bịch đồ ăn đưa trả lại vào tay Long, sau đó đứng dậy đi theo hướng lớp học, Long thấy thế cũng vội đi theo.

“ Mấy chuyện đó tôi vốn không hề để tâm, cho nên cậu không cần để ý làm gì, là tôi không muốn tỏ ra quá thân thiết với ai thôi. Cậu hiểu?”

YÊU CÔ BẠN ĐỒNG TÍNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ