Bầu trời tối đen như hũ nút, từng trận mưa lớn cứ ào ào mà đổ xuống. Thi thoảng lại có những tia sét rạch ngang làm trắng sáng một khoảng trời, như thể một vị kiếm sĩ cáu giận chém những nhát kiếm bừa bãi. Tiếng sấm như tiếng gầm của con thú dữ. Gió lay dường như lay chuyển cả rừng thông, quật gãy những cành nhỏ yếu ớt.
Sóng cứ từng đợt từng đợt mà dâng cao, tưởng chừng muốn nuốt chửng mọi thứ trên mặt biển, nuốt chửng con thuyền nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trong đêm giông.
"Katsuki!! Cúi xuống đi con!!"
"Cẩn thận!!"
"Baaaaa!!!!" - Tiếng gào của người thanh niên trẻ vang vọng, chìm vào âm thanh của cơn bão. Bakugo chỉ cảm nhận được cơn đau từ sau đầu truyền đến, và hình ảnh ba ngã vào làn nước đen thẳm cuồn cuộn trước khi mất đi ý thức.
***************
Bakugo tỉnh lại, nhíu mày dần thích nghi với ánh sáng.
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Đây là....?"
"Bệnh xá tại một ngôi làng nhỏ. Sáng nay, cậu và một ông già nữa được dân làng phát hiện hôn mê trên chiếc thuyền vỡ."
Người mà chàng trai trẻ đang nói đến, có lẽ là lão Berk, một người bạn già của ba cậu.
"Ông ấy ổn chứ."
"Ổn, chỉ chấn thương nhẹ ở chân và đầu."
Cậu hỏi người nọ một số chuyện, rồi tiếp tục im lặng, từ lúc tỉnh lại, cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà bằng gỗ.
Ba cậu đã mất rồi...Ông ấy luôn nói: "Cuộc đời của những người thuỷ thủ chúng ta luôn có một bến đỗ. Đó có thể là bất cứ đâu, một đất nước xa xôi, một mảnh đất lạ hay một hòn đảo hoang, cũng có khi là một vị trí chẳng rõ giữa đại dương mênh mông."
"Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt." - Người nọ nói rồi bước đi, cậu chỉ kịp thấy dáng người cao cao với mái tóc hai màu đỏ trắng.
Ngay sau đó, một bà lão bước vào, kiểm tra, thay băng trên đầu và sắc thuốc cho cậu. Người bà ấy tên Merin có nụ cười rất hiền từ, là thầy thuốc.
***************
Dưỡng thương chừng một tuần, Bakugo được mọi người trong làng quyên tiền và giúp đỡ xây một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ. Cậu và lão Berk đều quyết định sẽ ở lại. Ông lão mở một quầy bar nhỏ, còn cậu thì kiếm việc làm.Cậu suy nghĩ một hồi, đặt tấm ảnh đã đóng khung xuống trước bia mộ có khắc tên ba. Ánh trăng chiếu xuống, trong hình là người đàn ông cao lớn bên cạnh chiếc thuyền, da ngăm ngăm vì nắng gió. Trên đầu người đó buộc một chiếc khăn, nụ cười hào sảng và ấm áp. Ở dưới tấm đá lạnh lẽo ấy chỉ có một số đồ vật mà người dân vớt được, còn thân xác ông đã trở về với biển khơi. Lão Berk nói rằng: "Ba cháu đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình rồi."
Bước chân ra về, rẽ khỏi con ngõ nhỏ, cậu bắt gặp bóng hình anh, mái tóc hai màu mới chỉ nhìn thấy một lần. Anh cất tiếng chào, cậu đáp lại.
![](https://img.wattpad.com/cover/193448143-288-k232601.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[TodoBaku Longfic] - Fall in snow love
FanfictionTuyết rơi, vương trên những tán thông, tan chảy vì hai trái tim cùng chung nhịp đập. ... "Cậu không sợ tôi à?" ... "Dù thế nào đi chăng nữa, thì đó vẫn là anh." ... "Giết anh đi..." #Moinh: • Ngày triển khai idea: 9/7/2019 • Ngày đăng: 19/7/2019 ❗F...