Chương 4

1K 135 13
                                    

Hôm nay là sinh nhật Bakugo, anh vô tình biết được qua tờ thông tin bệnh nhân của bà Merin. Anh dự định chúc mừng sinh nhật cậu.

Tối hôm đó anh ra về, trên tay xách hai cốc cà phê nhỏ, cùng hương vị với loại cà phê mà anh uống ở nhà cậu ngày mưa hôm ấy. Bề mặt cốc cà phê của cậu còn được trang trí theo phong cách Latte Art hình một con cá nóc nhỏ. Todoroki nghĩ bụng, cậu chắc sẽ cầm chiếc uống mút ngoáy tung nó lên vì "quá trẻ con" mất.

Trong lòng cười thầm, anh rảo bước dẫm lên phần tuyết còn sót lại trên mặt đất. Anh đến nhà tìm cậu, căn nhà nhỏ đóng cửa im lìm, khung cửa sổ không có ánh sáng. Chiếc ô cậu thường dựng ở bậu cửa vẫn còn đó, nhưng đôi giày không ở bên ngoài. Có lẽ, chủ nhân căn nhà không ở trong đó.

Tâm tình thoáng chộn rộn, chẳng hiểu sao anh có chút lo lắng. Anh tới những nơi cậu hay đến, nhưng không tìm thấy bóng hình quen thuộc. Rồi như nghĩ ra điều gì, anh đến trước phần mộ của ba cậu.

Tuyết xung quanh bị dẫm, có lẽ mới có người đến đây. Ngày tháng mất khắc trên bia mộ, chính là ngày hôm nay.

Hôm nay là ngày ba cậu mất, là ngày sinh nhật cậu, và tròn một năm cậu đến đây, tròn một năm anh gặp gỡ cậu, Bakugo Katsuki - người mà anh thích.

Suy nghĩ một chút, anh quyết định đến quán bar của lão Berk. Giờ đã tối muộn, có lẽ lão đã đi nghỉ. Nhưng quả như anh dự đoán, cậu đang ở đó.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, xung quanh là vỏ chai rỗng. Cậu ngồi trên chiếc ghế cao chiếc quầy bar, chắc cậu và lão Berk vừa chè chén một hồi. Bakugo không phải kiểu người dễ say, lúc anh bước vào, cậu vẫn nhận ra.

Hơi quay người lại, giơ chai bia uống dở về phía anh.

"Chào buổi tối." - Anh nói, cởi áo khoác dày vắt lên cánh tay, xách túi cà phê lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh cậu.

Anh hiểu lí do cậu uống, cậu nhìn anh bằng ánh mắt "Mày đã biết rồi chứ gì?"

Đặt chai bia xuồng mặt bàn, Bakugo gõ gõ ngón tay theo nhịp của giai điệu đang vang lên trong quán.

"Ngày đó là sinh nhật tao, ba muốn tao chọn điểm đến, nới con thuyền cập bến....Nó đã đến nơi rồi này..." - Cậu nhìn anh, cười nhẹ - "Nhưng chẳng thể gọi là 'cập bến'...Đây là sai lầm lớn nhất của tao." - Giọng cậu nghẹn lại, đôi lông mày nhíu lại, ngăn cảm giác cay xót nơi khoé mắt.

Cậu muốn nói ra, muốn kể hết với một ai đó, và dù có vẻ cậu yếu đuối đi chăng nữa, nhưng cậu thực sự có xúc cảm muốn khóc. Có lẽ, vì người bên cạnh là anh, nên cậu thoải mái mà trải lòng như vậy được, chỉ vì đó là anh...

"Đừng tự dằn vặt nữa... được không, Bakugo?"

"Tao sẽ không ăn mừng cho sinh nhật của mình nữa..."

"Đừng, Bakugo... Em nghĩ ba em sẽ vui khi em làm vậy sao?"

"..." - Cậu im lặng, tay siết chặt chai bia trong tay, lặng lẽ nhìn anh. Anh cười hiền:

[TodoBaku Longfic] - Fall in snow loveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ