Phần 8

1.3K 143 98
                                    

Tuấn Chung Quốc vừa đến nơi đã nhìn thấy Hoàng Nhan Chi yếu ớt nằm trên giường, mặt xám như tro tàn, hai mắt nhắm nghiền. Nữ nhân này vốn mệnh khổ, cuộc đời gặp phải nhiều chuyện trái ngang, đến hôm nay không hiểu sao lại trúng độc.

"Đại phu! Nàng thế nào rồi?"

Đại phu vừa bắt mạch cho Hoàng Nhan Chi xong, lại vạch mí mắt nàng xem một chút. Không nói gì, lão đi đến bên bàn, dùng kim bạc để vào trong chén canh gà còn thừa lại hơn phân nửa.

Dưới sự chứng kiến của Tuấn Chung Quốc, lão đại phu và Thu nhi, kim bạc chỉ trong chớp mắt đã hóa thành màu đen.

Ngay lúc đó, Chí Mẫn cùng Linh nhi cũng vừa bước đến cửa. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về kim bạc trên tay lão đại phu.

"Độc ở trong canh, cũng may là chỉ uống một chút, nếu như uống hết cả bát thì cho dù là lão Thiên gia cũng không cứu được nàng đâu a... Lúc nãy ta cũng đã cho nàng uống giải dược kịp thời rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là không việc gì."

Tuấn Chung Quốc tiễn đại phu ra cửa, nghe một số căn dặn rồi mới bước trở vào. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn về phía Thu nhi.

"Canh này là do ngươi nấu?"
Thu nhi lập tức quỳ xuống khóc thút thít.

"Chủ nhân... Không phải... Hức hức... Canh này không phải do nô tỳ nấu!"

"Canh này là Tuấn phu nhân nấu, nói là ta quá tiều tuỵ, nên muốn nấu cho ta."

Tuấn Chung Quốc kinh ngạc nhìn Chí Mẫn như không thể tin được những gì mình nghe thấy.

"Cái gì? Là ngươi sao? Ngươi sao có thể làm ra những chuyện như vậy hả? Ngươi thấy nàng ta còn chưa đủ đáng thương sao?"

"Không! Ta không có! Ta thật sự không làm gì hết!"

"Vậy chẳng lẽ bát canh này là ta tự mình nấu sao?"

Chí Mẫn nghe xong không khỏi bất ngờ, nhanh chóng nắm lấy tay Chung Quốc, muốn giải thích với hắn. Nhưng hắn gạt tay y, cũng xoay lưng về phía Chí Mẫn, mắt nhắm lại, hít một hơi, tay siết chặt thành quyền.

"Ngươi về trước đi!"

"Sao? Ta..."

"Đi!"

Chí Mẫn nhìn Tuấn Chung Quốc xoay lưng về phía mình, ngay cả xưng hô cũng thay đổi mà lòng đau như cắt, trước đây không phải hắn một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân sao? Bây giờ thì sao, chỉ vì một câu nói của thanh mai trúc mã năm xưa mà không cần nghe y giải thích. Hắn không tin tưởng y, đến cả nhìn y cũng không muốn sao? Phải rồi, người ta dù gì cũng là tình đầu, con y và hắn nếu không có sự cố xuân dược kia chắc bây giờ cũng chỉ là hai người xa lạ, trách y thật quá khờ, đem hết tâm tư trao cho hắn. Chí Mẫn trong lòng cười khổ, trên mặt như có nước mắt chảy xuống nhưng y đã nhanh chóng quay đầu che đi.

Đêm đó, Tuấn Chung Quốc không về phòng, hắn ở lại chăm sóc cho Hoàng Nhan Chi. Nhưng hắn lại không biết, cũng có một người vì những lời nói kia của hắn mà một đêm không ngủ.

Trời tờ mờ sáng Tuấn Chung Quốc mới trở về, hắn bước vào phòng lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo chứng tỏ đêm qua Chí Mẫn không có ở trong phòng.

[Shortfic/Edit][KOOKMIN][H+] BẢO BỐI! TA YÊU NGƯƠI!Where stories live. Discover now