Một đêm dài triền miên, Phục Luân hăng say làm đến thoải mái tràn trề, cuối cùng Lăng Nghị suy yếu nằm nhoài lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Phục Luân hổn hển thở gấp, hô hấp không thông, đứt quãng oán giận Phục Luân cường độ quá mạnh, giống như bị cấm dục mấy năm rồi vậy.
Phục Luân xoa xoa bên eo bóng loáng của Lăng Nghị, mạnh mẽ cố nén dục vọng đang dâng lên lần nữa xuống, dù sao đã lâu như vậy rồi không làm, chung quy cũng phải để tên tiểu tử rất biết cách trêu chọc người khác này hòa hoãn lại một lúc, nếu cứ gấp gáp vội vàng thì khẳng định người chịu thiệt là Phục Luân hắn.
Ngược lại sau khi trở về, nhất định không được bỏ sót đêm nào, nhất định phải hằng đêm đều được hưởng thụ như vậy!
Sau khi khuyên Lăng Nghị trở về, tâm tình Phục Luân tốt đến hoa nở tưng bừng trong lòng, ôm Lăng Nghị thơm ngọt ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, ánh mắt trời chiếu rọi vào trong phòng, Phục Luân mới lim dim mở mắt ra, vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu bé đẹp trai mê người Lăng Nghị đang nằm bên trong khuỷu tay mình, Phục Luân hơi mất hồn, hầu kết nhúc nhích, cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Lăng Nghị, khẽ hôn trộm một cái lên đôi môi mềm mại của Lăng Nghị, đồng thời nổi tà sắc tay nhẹ nhàng trượt ở giữa hai chân bóng loáng của Lăng Nghị, loại cảm giác đó, khiến cho Phục Luân cảm thấy nhiệt huyết, à không, là thú huyết sôi trào!
Có lẽ là bởi vì do tối hôm qua quả thật bị Phục Luân lăn qua lộn lại quá mệt mỏi nên Lăng Nghị không lập tức tỉnh lại, trêu chọc nhẹ nhàng đến từ giữa hai chân khiến cậu vô thức khẽ rên một tiếng, rụt đầu lại, nhẹ nhàng di chuyển hướng về trong ngực Phục Luân cọ cọ, giống như đứa trẻ con theo bản năng ỷ lại vào cái ôm ấp của mẹ vậy.
Thanh âm mềm mại thanh thanh của Lăng Nghị, cùng với động tác như con thú nhỏ tìm nơi ấm áp kia khiến cho Phục Luân nhất thời cảm giác thân thể mình lâng lâng, thoáng như được ngâm trong một bể mật đường, ngay cả thở cũng thấy ngọt ngào say lòng người!
Thời khắc này, Phục Luân cảm giác toàn thân đều sắp bay lên rồi ~~
Nhìn dáng vẻ Lăng Nghị ngủ ngoan vô hại, Phục Luân thực sự không đành lòng đánh thức, liền nhịn xuống tà hỏa trong cơ thể, nhẹ nhàng rút cánh tay để Lăng Nghị tựa đầu lên gối, lặng lẽ bước xuống giường.
Sau khi Phục Luân rửa mặt xong, thấy Lăng Nghị vẫn còn chưa tỉnh lại, liền ngồi ở bên giường, ngón tay háo sắc lại không an phận đi khắp ngực Lăng Nghị một lần, cũng thấp giọng tự nói "An tâm ngủ đi bảo bối nhi, để Phục gia anh tự tay vì em làm bữa sáng."
Phục Luân kích động đi tới nhà bếp, một đời là bạo quân Đông Nam Á, sức chiến đấu của Phục Luân đối với nhà bếp mà nói là con số âm, nhưng một lòng nghĩ muốn sau khi Lăng Nghị tỉnh lại có được niềm vui bất ngờ nên Phục Luân cũng không quản nữa, chỉ là làm một bữa ăn sáng thôi mà, có chuyện gì to tát đâu, chả nhẽ còn khó hơn cả giết người cướp của?
Phục Luân coi trời bằng vung vui vẻ lấy từ trong tủ lạnh ra mấy quả trứng gà, sau đó bắt tay vào làm, một hồi ngốc ngốc nấu ăn, trong nhà bếp đột nhiên truyền ra một tiếng nổ thật lớn!!
YOU ARE READING
恶魔的牢笼3(LTAM3)
Ngẫu nhiênAuthor: Cáp Khiếm Huynh (哈欠兄) Tên gốc: Ác ma đích lao lung (恶魔的牢笼) Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, tàn bạo thị huyết bá đạo thâm tình công X ôn nhu mỹ hảo tri tính thụ, ngược thân ngược tâm, HE Nguồn: Tieba Tranlator: QT Editor: Kwon Jian Link: htt...