Đây mới thực sự là động đến vảy ngược của thiên tử.
Nữ nhân này vừa cất tiếng, Lý Anh đã biết nàng là ai. Đời trước y thích nhất là tiếng kêu của nàng, chói tai, thảm thiết, lâu dài; cũng bắt nàng 'thị tẩm' nhiều hơn.
Thích khách tác phong kỳ lạ này, là con gái của Công bộ Thượng thư, Lưu thục phi. Kiếp trước Lưu thục phi này cũng coi như được Lý Anh 'sủng ái', bởi vì nữ nhân này cho dù bị tra tấn bao lâu, tiếng kêu không yếu đi mà càng ngày càng thảm thiết, Lý Anh mỗi lần nghe đều sởn tóc gáy, sau đó miễn cưỡng ở trong thanh âm này ngủ một lát.
Nếu ở kiếp trước bị nàng ám sát không thành, Lý Anh có hứng thú còn có thể đem về tra tấn một phen, nhưng kiếp này chuyện y kiêng kỵ nhất, chính là những mưng mủ đau đớn che cũng không được này.
Đặc biệt là ở trước mặt Vệ Hùng.
Lý Anh giống như đứa trẻ ngây thơ, vì không muốn bị mẹ phát hiện vết bẩn trên quần áo nên dùng vết tích lớn hơn để che giấu, mà không biết làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn mà thôi.
Trong mắt Lý Anh toàn là giận dữ, rút bội kiếm của Vệ Hùng chém tới người nằm trên đất. Giết nàng, che giấu sự thật mình tra tấn phi tần. Giết nàng, hỏa thiêu nàng, một mồi lửa đốt sạch sẽ, đốt luôn cả tội nghiệt không thể để ai biết của y.
Trong lúc này cũng hung ác giống như Lý Anh, không phải Lưu thục phi còn đang cố gắng bò về phía cái kéo, mà là Công bộ Thượng thư ở bên kia tường nước mắt rơi đầy mặt. Nỗi tuyệt vọng, căm hận nhưng không thể làm gì trộn lẫn vào nhau khiến khuôn mặt Thượng thư đại nhân trở nên dữ tợn, ánh mắt dính trên người hoàng đế thiếu niên, hận không thể dùng mắt làm đao đâm xuyên ngực y.
Nhưng trong nháy mắt khi thiên tử vung đao, biết được mọi chuyện không thể cứu vãn, cảm giác căm thù lại trở thành khủng hoảng tuyệt vọng, chỉ muốn chết thay cho đứa con gái tiều tụy của mình.
Con gái mình yêu thương cưng chiều từ nhỏ lại bị hoàng đế bạo ngược thành tính thu vào hậu cung, trải qua cuộc sống không bằng súc vật, lão thậm chí không dám nhìn tới, không dám nhìn nỗi khẩn cầu trong vô vọng của con gái, mà phụ thân như lão cái gì cũng không làm được.
Bây giờ... sợ là ngay cả sống, cũng không sống được nữa.
Lý Anh cầm kiếm bổ xuống, nhắm thẳng vào cổ Lưu thục phi, mặt mày dữ tợn, ánh mắt băng lãnh. Giờ khắc này trong lòng y chỉ có sát ý vô tận, vảy ngược bị chạm đau đớn đến điên dại.
Nhưng lưỡi kiếm cũng không đâm vào cổ Lưu thục phi. Lý Anh dùng sức cầm kiếm đến chảy máu, được một bàn tay lửa nóng bao lấy, mạnh mẽ bóp một cái, khiến năm ngón tay y theo bản năng buông lỏng.
Bội kiếm rơi khỏi tay Lý Anh, bị Vệ Hùng nghiêng chân đá một cái, chuôi kiếm theo tay tra vào vỏ. Hắn mạnh mẽ níu eo đế vương, ôm người vẫn còn sững sờ vào trong ngực. Bàn tay mang theo nhiệt độ không ngừng vuốt lưng Lý Anh trấn an, nghiêng người đưa mắt nhìn xuyên qua mặt tường chạm rỗng, đối diện với ánh mắt của Công bộ Thượng thư.
Vệ Hùng thân kinh bách chiến, đối với ác ý ẩn giấu vô cùng mẫn cảm. Loại ánh mắt âm độc dinh dính này nếu nhắm vào hắn thì mí mắt hắn cũng không thèm nâng, nhưng nếu nhắm vào bệ hạ của hắn, hắn liền giống như dã thú bị chọc giận, cảnh cáo mà rống lên trong im lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] [Edit] Mù Quáng Trung Thành
General FictionLý Anh thân là hoàng đế, cả đời hung bạo tàn nhẫn, cuối cùng lại chết vì văn võ toàn triều liên thủ tạo phản. Sau khi chết đầu y bị treo giữa chợ, chịu phỉ nhổ của vạn dân. Thế nhưng khi linh hồn sắp bước vào luân hồi, y nhìn thấy Trấn Bắc tướng quâ...