Chương I

4.5K 214 11
                                    

"Từ rất lâu rồi, đã luôn có một giống loài song song tồn tại với con người và Titan. Họ có diện mạo hào nhoáng, sức mạnh, trí tuệ tuyệt đỉnh, khả năng tái sinh rất cao. Mọi cử chỉ và hành vi đều cho thấy sự thông minh, vượt trội hơn những chủng tộc khác. Nhưng lại luôn sống ẩn mình hàng trăm năm nay. Trong rừng sâu, hay những cánh đồng dài bất tận, hoặc thậm chí là nơi hoang dã mà người bình thường không thể sinh sống được. Vậy, họ là ai?

Câu trả lời đó chính là chủng tộc Elf tối cao, là hiện thân của ác quỷ, của sự tái sinh mạnh mẽ gần như không thể dập tắt được...".

- Haiz ông nào viết ra được sách này, mình cũng đến chịu. Trí tưởng tượng cao siêu thật. Loài Titan đã khiến con người sống không bằng chết, thì thêm một loài nữa chắc tuyệt tận thật rồi.

Armin Arlert, chàng trai có mái tóc vàng lấp lánh như ánh mặt trời ấy thở dài, nhẹ nhàng đóng quyển sách "Truyền thuyết về Elf, loài bất tử" mà để lại ở kệ sách. Cậu rất hay đi đến thư viện lớn của thành Rose để mượn các quyển sách ghi chép về thế giới bên ngoài, hay là những tiểu thuyết giả tưởng nổi tiếng. Quen mặt đến nỗi bác William, quản lý thư viện biết đấy.

- Sao, cháu không thấy hay hả?

- Vâng, chắc không thuộc thể loại cháu hay đọc ạ. Nó được viết một cách hoang đường quá, lướt được vài dòng đầu đã không ngấm nổi.

Armin gãi gãi đầu trả lời bác William. Bác ấy cười, ở khóe mắt lộ rõ từng vết nhăn do thời gian.

- Ta tưởng cháu thích nên gợi ý cho đấy. Tiếc quá, hiện giờ chỗ này lại không có những quyển sách cháu thích vì lâu rồi, họ không nhập thêm sách mới nữa. Cháu biết rồi đấy, từ khi thành Maria thất thủ, mọi thứ lại càng khó khăn hơn.

Cậu im lặng. Phải, đúng vậy. Từ khi lũ Titan bên ngoài tường xuất hiện, tàn sát biết bao người dân vô tội. Kẻ mất cha, người mất mẹ, hay cả một gia đình! Nhớ ngày hôm ấy, mới mấy phút trước, cậu, Eren, Mikasa đang rất vui vẻ với nhau. Còn người khác thì về nhà, đoàn tụ với những người thân. Đùng! Một tiếng nổ lớn nơi tường thành, bàn tay của con Titan Đại hình xuất hiện mang đến bao nỗi tuyệt vọng, cuốn phăng đi ước mơ, sự tự do của loài người.

Vào ngày đó, nhân loại đã được gợi nhớ rằng họ đã sống dưới nỗi sợ của người khổng lồ và nhục nhã ẩn náu trong những chiếc lồng mà họ gọi là... tường thành.

William thấy kì lạ khi Armin đang cười nói vui vẻ lại đột ngột im lặng đến thế. Bác lay một hồi, cậu mới hoàn hồn trở lại. Thấy vậy, bác mới thở phào nhẹ nhõm.

- Sao thế?

- À dạ không, cháu suy nghĩ một số chuyện ấy mà. Thôi, cháu về căn cứ đây. Mai mốt cháu sẽ quay lại chọn sách sau ạ!

Dứt lời, Armin chào tạm biệt bác thư viện. Chết thật, sao cậu lại quên mất việc đón tiếp một vị khách quý quan trọng của quân đoàn Trinh Sát chứ. Lỡ như người này có biết một ít thông tin gì đó về Titan, sẽ rất có lợi cho nhân loại, một bước tiến lớn đấy.

Một lúc lâu sau Reng reng...

Tiếng chuông mở cửa thư viện vang lên tiếng quen thuộc của nó. Một người con gái trùm khăn choàng lớn màu tím sẫm bước vào. Với một giọng nói trong trẻo, thánh thót như tiếng suối róc rách trong khe. Cô ấy đã thành công khiến bác William phải chỉnh lại mắt kính, nheo mắt nhìn nhìn rõ khuôn mặt đó.

[ĐN Attack on Titan] [Levi Fanfiction] The Rebirth Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ