Chương 1, Đốt thuốc.

2.4K 201 0
                                    

Thần Lạc đốt điếu thuốc, làn hơi khói mông lung lai vãng thành từng dải kéo dài miên man lên trời cao thăm thẳm, ngọn lửa cháy lãng đãng ở đầu điếu tỏa ra một làn hơi ấm mơ hồ.

"Chung tiên sinh." Một giọng nói trầm hút hồn đặc trưng vang lên sau lưng, nhẹ nhàng nhưng vững vàng, thể hiện rõ sự sắc bén mà một luật sư nên có trong một tông giọng vốn rất nhu hoà.

Thần Lạc không vội quay lại, anh chớp mắt, xua đi màu sắc ảm đạm vương vào trong ánh mắt lẫn cả những làn khói lập lờ kia rồi mới thả điếu thuốc còn cháy đỏ xuống mặt sàn xi măng thô sơ, dùng chân nghiền nát đầu thuốc, dập tắt đi thứ ánh sáng le lói ấy.

"Luật sư Phác." Thần Lạc xoay người lại, rụt hai bàn tay để ở ngoài đến lạnh đỏ ửng vào trong túi áo vest phẳng phiu, gật đầu chào người đàn ông đang đứng đợi mình.

"Đã để ngài phải đợi lâu, chúng ta vào trong văn phòng chứ?" Luật sư Phác là một người đàn ông cao, thân hình khỏe mạnh ẩn giấu mập mờ mơ hồ như có như không bên dưới lớp áo sơ mi trắng không cài nút áo đầu tiên kia. Mặc cho trời đang rất gió, luật sư Phác không hề mặc áo vest ngoài mà vắt nó trên cánh tay thon dài. Ánh mắt của anh kéo dài theo cánh tay ấy, dời xuống cổ tay áo xắn lên gọn gàng vài vòng, để lộ ra cổ tay và bàn tay với những ngón tay thanh mảnh, móng tay hồng hào cắt vừa vặn sạch sẽ.

Một người gọn gàng, nhất định tính tình nghiêm túc, lại còn rất biết chăm sóc sức khỏe.

"Anh vào trước đi, tôi đứng ngoài này thêm chút nữa cho bay mùi khói thuốc." Thần Lạc rũ hàng mi xuống, để lộ sự uể oải rõ ràng.

Lúc này ngoài trời rất lạnh, mà cũng có nhiều gió, từng ngọn gió đều buốt da buốt thịt, kể cả mặc trên người hai lớp áo khoác thì anh vẫn thấy rét run, thế nhưng Thần Lạc vẫn không hề có ý định vào trong, anh còn muốn đứng ngây ngốc ngoài này thêm chút nữa, để từng ngọn gió kia cuốn đi bớt phần nào âu lo suy tư chất đầy đến mức nghẹn ứ trong lòng.

Phác Chí Thịnh đưa mắt nhìn tàn thuốc vừa bị anh dùng mũi chân nghiền nát, chỉ vừa hút được một đoạn ngắn, mà cô thư ký bên trong cũng nói Chung tiên sinh này vừa ra ngoài mới có năm phút. Cậu không nói thêm, tự trong lòng đã rõ vị Chung tiên sinh này chưa muốn vào trong.

Thường thì người ta hút thuốc khi lòng bộn bề ưu phiền.

"Tôi bồi ngài một điếu." Chí Thịnh tiến đến gần, hơi cúi đầu nhìn vào đáy mắt không có lấy chút tia sáng nào của Chung Thần Lạc.

Thần Lạc thở dài, đối phương vốn là người sắc bén, làm sao mà không nhìn thấu lời thoái thác của anh kia chứ. Anh rút từ túi áo trong ra một bao thuốc, kéo hai điếu ra rồi mới lấy bật lửa.

"Để tôi." Chí Thịnh cầm lấy bật lửa từ tay Thần Lạc, đợi anh ngậm một đầu cúi người nghiêng qua rồi dùng lòng bàn tay rộng lớn che gió lại, thuần thục bấm bật lửa. Thần Lạc định giúp cậu đốt thuốc nhưng Chí Thịnh lắc đầu, trả bật lửa cùng điếu thuốc kia vào tay anh. "Tôi không hút thuốc, tôi đợi Chung tiên sinh."

Thần Lạc ồ một tiếng, tựa lưng vào bức tường cao đến ngang ngực phía sau, chậm rãi thả một ngụm khói thuốc.

"Đừng gọi Chung tiên sinh, nghe quá trang trọng. Gọi tên tôi là được rồi." Anh nghiêng đầu nhìn qua phía xa xa đằng kia, hoàng hôn đã dần lặng xuống, để lại trên bầu trời những vệt màu loang kéo dài đến tận chân trời.

JICHEN ✦ Đốt ThuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ