Chương 3, Chuếnh choáng.

1K 166 0
                                    

Chí Thịnh cứ tưởng anh chẳng còn biết trời trăng mây đất gì nữa rồi, nào ngờ khi cậu đến bên bàn thì anh vẫn nâng hàng mi nhìn cậu, sau đó mỉm cười.

"Luật sư Phác."

Ra là còn tương đối minh mẫn.

Chí Thịnh gật đầu chào anh, sau đó quay về phía bồi bàn ngoắc tay ra ý thanh toán tiền.

"Tôi không ngờ cậu đến thật." Thần Lạc lại lên tiếng, cho dù đã say nhưng sống lưng vẫn thẳng thớm không hề mất đi phong thái một người thành đạt chút nào. Ngay cả khi uống rượu tìm say vẫn vô cùng có quy củ như vậy.

"Mọi người đều tìm anh." Chí Thịnh lên tiếng nhắc nhở.

"Bởi vì tôi là người trả tiền cho họ." Thần Lạc cười trừ, "A Âm từ chối nói chuyện với tôi, nó chỉ nói muốn ở với mẹ, mà tôi không muốn ép nó đi theo mình, Điểm Hoa thì không cho tôi gặp thằng bé cho đến khi chuyển nhượng hoàn thành. Gia đình tôi chẳng ai tìm tôi."

"Tôi không có ai quan tâm đến." Thần Lạc vẫn cong môi cười, nhưng ánh mắt anh phiêu tán đến lạ.

Chí Thịnh cũng chẳng biết nói gì, đúng lúc này người phục vụ đến nên cậu rút thẻ đưa anh ta. Do cũng đã muộn lắm rồi nên nhà hàng vắng vẻ, tính tiền rất nhanh, chỉ mất một lúc là xong. Chí Thịnh tính hỏi Thần Lạc đi nổi không nhưng anh đã tự đứng lên rồi ngã xuống, cậu chỉ vừa kịp túm Thần Lạc lại để anh đừng cắm đầu xuống đất.

"Tôi đỡ anh về." Chí Thịnh đặt tay Thần Lạc qua vai mình, dìu anh đi.

Nói vậy chứ lúc này cậu cũng chẳng biết đưa anh đi đâu, căn nhà nào giờ anh vẫn ở đã chia cho Điểm Hoa và A Âm, tuy cá nhân anh vẫn có nhà riêng khác nhưng Chí Thịnh không biết ở đâu. Cậu đỡ Thần Lạc lên xe, sau khi cài dây an toàn xong thì anh cũng đã ngủ mất nên chẳng kịp gặng hỏi, cậu đành quyết định đưa Thần Lạc về căn hộ của mình.

Đêm khuya thanh tĩnh, Thần Lạc uống say ngoài hơi ngốc một chút, nói chuyện không kiêng dè ai, lại còn ham ngủ ra thì không còn tật xấu gì khác, cực kỳ ngoan. Chí Thịnh nghĩ xong cũng hơi ngây người, gọi một người như anh là ngoan, chẳng biết có đúng không... Căn bản là chẳng ai dám gọi anh như thế, đáng lẽ cậu với tư cách chỉ là luật sư cũng chẳng dám tùy tiện như vậy, nhưng sau khi Thần Lạc cứ liên tục than mình không có ai quan tâm rồi phát cho Chí Thịnh phiếu người tốt làm cậu hơi ảnh hưởng, cảm thấy mình lại thân thiết với anh hơn bình thường. Cậu chớp chớp mắt, thở dài, cố gắng tập trung vào việc lái xe.

Căn hộ của Chí Thịnh nằm ở trung tâm thành phố, giá đắt đỏ và đi cùng đó là bảo an rất tốt, thế nên khi cậu đánh xe xuống tới hầm xe nhà mình thì vẫn còn bảo vệ đi tới đi lui túc trực, trên các hành lang đèn vẫn sáng, phần nào xua đi cái cô đơn lạnh lẽo của toà nhà, thổi thêm hơi người cho nó. Lúc mấy bảo vệ thấy Chí Thịnh dìu Thần Lạc đi còn có người lại tỏ ý giúp đỡ, nhờ vậy cậu mới đỡ mệt hơn một chút, dù sao cũng đã tối muộn, làm việc cả ngày còn phải kéo thêm một người đàn ông to cao, quả thật rất mệt.

Cho đến tận khi Chí Thịnh đỡ Thần Lạc vào thang máy, anh mới mông lung mở mắt nhìn cậu.

"Chí Thịnh." Thần Lạc ngây ngốc ngẩng mặt nhìn cậu. Chí Thịnh sực nhận ra đây là lần đầu tiên anh gọi tên của cậu, nào giờ chỉ toàn gọi Luật sư Phác mà thôi. Hai chữ 'Chí Thịnh' từ miệng anh gọi lên nghe rất khác so với người khác gọi, nó mang theo một cảm giác ngọt ngào mơ hồ, khiến cậu càng muốn thân thiết với anh hơn nữa.

JICHEN ✦ Đốt ThuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ