Chương 11

10 0 0
                                    

Bốn năm. Một khoảng thời gian đủ để 'thế sự xoay vần'. Cô rất sợ duyên phận của bọn họ giữa lúc bất tri bất giác tiêu hao gần như không còn, cô rất sợ ý nghĩa của việc gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài sẽ là 'nhất đoạn lưỡng tuyệt', cô sợ không dám níu giữ anh giống trước kia, cô sợ không dám phá vỡ khoảng cách mong manh giữa hai người. Nếu không thể ở bên nhau, ít nhất cũng để cho cô được ở gần anh thêm một chút. Lời thỉnh cầu nhỏ nhoi như thế. Khiêm nhường như thế. Đôi mắt đen như mực hiện lên từng đợt từng đợt ưu thương, Cốc Trì càng ôm chặt lấy cô. Anh làm sao lại không biết bản thân chậm trễ trở về sẽ khiến cho cô thống khổ và lo lắng, thậm chí tuyệt vọng. Anh làm sao lại không biết Lạc Nghệ Hằng đối với cô quyến luyến thâm tình, thậm chí là cố chấp. Cho nên, anh tưởng rằng sau khi mình rời đi, cô sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng cậu ấy, không sớm thì muộn, không muộn thì sớm....Vì thế, lúc anh nhận được bưu kiện của Kỳ Dược Minh anh đã tự tay chặt đứt tất cả lo lắng mệt mỏi cùng thần kinh căng thẳng, tia lãnh ý như hàn băng lạnh thấu xương xuyên qua máu truyền đến ngực, khiến cho trái tim co rút đau đớn. Vì thế, anh không cho phép Kỳ Dược Minh đem tin tức mình muốn thu mua Trúc Hải nói cho bất luận kẻ nào biết, cho nên, ngày đó sau khi đến tòa án dự thính nhìn thấy cô, anh đã xoay người đi, thậm chí lúc đối mặt nhau trong màn mưa vẫn lựa chọn như cũ rời khỏi thế giới của hai người bọn họ. Anh tưởng, có lẽ chỉ có Lạc Nghệ Hằng mới có thể đem đến cho cô một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Mà giờ phút này đối mặt với nước mắt yếu đuổi của cô, anh mới giật mình phát hiện, tất cả đều rối loạn, tất cả đều sai lầm. Thở dài ôm lấy cô đi vào cửa, yêu thương dịu dàng vuốt ve phía sau lưng cô, cánh môi mềm mang theo an ủi cùng thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên tai cô, âm thanh khàn khàn thì thầm gọi tên cô: "Tiểu Nặc...." Giản Nặc không ngăn nổi từng giọt nước mắt đang mãnh liệt rơi xuống, mỗi giọt rơi xuống đều mặn chát, cô khóc càng lợi hại hơn. "Vì sao đi mà không một lời từ biệt? Vì sao nói đi là đi luôn? Vì sao....." Âm thanh nghẹn ngào của cô cứ thế kéo dài, bàn tay nhỏ bé bắt đầu chống đẩy lồng ngực nam tính mình đang dựa vào quá gần, thân hình nhỏ bé bị ôm lấy không khống chế nổi run lên. Vì sao lúc trước gặp mặt lại lạnh nhạt như vậy? Vì sao bây giờ lại như vậy? Vì sao? Nhiều lắm những nghi vấn trong lòng như muốn xé rách cô, Giản Nặc đã khóc không thành tiếng. Nỗi chua xót cuồn cuộn trong ngực không nói thành lời, Cốc Trì há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được. Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn # June_duahau Rời đi không một câu chào là không muốn cho ai biết nguyên nhân, muốn cô tiếp tục đơn giản sống qua ngày, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng không phải hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng được, Cốc Trì cảm thấy bây giờ không phải thời cơ tốt nhất nói cho cô biết, cho dù sự thực chứng minh cô kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh, anh cũng không muốn để cho cô phải tiếp nhận sự thật quá sớm. Anh cứ ôm lấy cô như vậy, đứng thật lâu, sau đó mới thả lỏng vòng tay, tay trái đỡ lấy vòng eo không đầy một vòng tay của cô, đem người trong lòng đặt trong khủy tay mình, nâng bàn tay phải lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô. Lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn, anh hỏi: "Là đang đợi anh sao?" Cho dù đáp án rõ rành rành ngay trước mắt, nhưng anh vẫn muốn được nghe chính miệng cô nói. Trái tim này đã cô độc lâu lắm rồi, cần đến lời khẳng định của cô để trấn an lòng mình. Nước mắt cô lại rơi trên mu bàn tay của anh, Giản Nặc ngước mắt nhìn anh chăm chú, nghẹn ngào nói: "Chờ anh trở về, nói lời chia tay." Là ai nói yên lặng chờ đợi không phải bởi vì che giấu sự thê lương trong lòng? Ai nói dũng cảm mà bướng bỉnh như Giản Nặc vốn không e ngại những thế sự sinh sôi trên thế gian này cản trở? Cho dù người cẩn thận đến từng chân tơ kẽ tóc như Lạc Nghệ Hằng cũng không phát hiện ra cô giống như tơ nhện hoang mang mà bất lực, nếu anh ta biết nỗi bất an mơ hồ của cô, nếu anh ta biết cô cũng từng hơn một ngàn đêm tuyệt vọng nghĩ tới chuyện buông tha, có còn im lặng lựa chọn làm bạn mà không đề cập nửa chữ tới yêu cầu ở bên nhau? Cho nên nói, rất nhiều khi, bướng bỉnh kiên trì khiến cho người ta không phân rõ đúng sai, chỉ có thể dựa vào người quyết định. Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói lúc mở miệng mang theo nỗi thê lương bất lực cùng tự trách, cô nghe thấy anh nói: "Thật xin lỗi." Đến cuối cùng vẫn là đem nỗi day dứt ngập tràn hóa thành ba chữ tầm thường nhưng cũng khó khăn nhất thốt ra khỏi miệng, Cốc Trì đã cuối đầu trước vận mệnh, đối mặt với nước mắt của cô, anh hoàn toàn không có sức kháng cự. Không thể không thừa nhận, trái tim cùng miệng anh giống nhau, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới chuyện muốn chia tay với cô, chưa từng có. Bốn năm chờ đợi đằng đẵng khiến cho thân kinh Giản Nặc căng chặt, mà nỗi thống khổ trong lòng cũng bị cô đè nén quá sâu, bây giờ nghe được lời xin lỗi của anh thần kinh trong phút chốc bị đứt đoạn, nước mắt đồng thời rơi xuống, giống như một con thú nhỏ phẫn nộ vung tay lên dùng sức đánh lên ngực anh, sức lực có mạnh hơn một chút, âm thanh khàn khàn phát ra đầy căm phẫn và thương tiếc: "Vì sao không nói một lời nào đã đi? Vì sao đối với em như vậy......" Kỳ thực, tính cách cô không thực sự tốt như vẻ bề ngoài, lớp mặt nạ kiên cường chân chính bị vỡ tan ngay trong đêm gặp lại này, cô rốt cuộc hoang mang lên tiếng: "Làm sao có thể cứ như vậy mà biến mất? Làm sao có thể.... ..." Nghe thấy tiếng cô bi ai chất vấn, trái tim Cốc Trì tràn đầy nước mắt ẩm ướt, không còn cách nào ôn nhu vỗ nhẹ an ủi trái tim bị thương của cô, anh đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng. Không còn sức lực để giãy dụa, thân thể mềm mại bị buộc chặt trong khủy tay anh cuối cùng cũng chịu khuất phục. Không biết qua bao lâu, lực đạo trong cái ôm của anh cũng buông lỏng xuống, anh ở bên tai cô thở dài một hơi. Anh đã rất mệt mỏi. Đối với anh mà nói, nơi duy nhất có thể mang lại cho anh cảm giác ấm áp này, chỉ có trên người cô.

Lời hứa của Giản Trì Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ