Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Cậu rất thắc mắc về vị chỉ huy kia nhưng khi hỏi về chỉ huy thì Cuba lại đánh chống lảng quay việc khác. Cậu chán nản, cái nhà tù gì đâu mà to như cái lâu đài đi mãi vẫn chưa tới, cậu mệt muốn đứt hơi luôn rồi. Cuba quay lại nhìn cậu.
- Mệt rồi sao
- Tôi không mệt tôi vẫn đi đượcNhìn cậu như vậy Cuba liền ngồi xuống.
- Lên đây tôi cõng
- Tôi bảo tôi đi được cậu không cần lo cho tôi
- Được rồi cậu không lên thì tôi bỏ cậu lại đây đấy
- Tôi lên là được chứ gì làm thấy ghêNói rồi Nam chèo lên người Cuba. Tuy hơi ngại nhưng như thế này cũng thích đó là suy nghĩ cậu bây giờ.
- Thích chứ
- Thích, cảm ơn nhé CubaCậu cười vui vẻ nhìn Cuba. Anh liền quay mặt đi chỗ khác kể che đi khuôn mặt đang đỏ ửng vì sự dễ thương của cậu.
- Vậy chúng ta tới chưa, chúng ta đi cũng lâu lắm rồi đó
- Nó kia rồi
Nghe anh nói vậy cậu ngước lên thì nhìn thấy một cánh cửa gỗ và trên cánh cửa đó có chứ " phòng chỉ huy ". Trời ạ mãi mới tới làm cậu đi nãy giờ mỏi chân gần chết ( tác giả : anh đang được người ta cõng đó anh) . Cuba thả cậu xuống rồi gõ cửa. Đợi một lúc không có ai lên tiếng Cuba liền mở cửa ra. Thì trong phòng không có chỉ huy mà có một người khác.
- Chỉ huy đâu?
- Không biếtNgười đó trả lời Cuba. Nam đứng ở ngoài ngó đầu vào thì đập vào mắt cậu là người con trai lúc sáng đã lừa cậu. Hắn nhìn cậu
- Gặp lại nhau rồi nhóc lùn
Lùn hắn giám nói cậu lùn. Hắn nên cảm thấy may mắn vì hôm nay cậu không mang theo Nam Ngư. Thù này cậu sẽ ghi . Hứm Quân tử nhất ngôn mười năm trả thù vẫn chưa muộn.
- Tôi không lùn
- Ồ vậy sao
- Cậu thôi đi, đừng trêu cậu ấy nữaCuba nên tiếng can ngăn trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao khi cậu với người con trai kia vẫn liếc nhau đến cháy mắt. Bỗng nhiên cánh cửa phòng bất ra một người đàn ông bước vào trên người mặc một bộ vests đen và đeo một cặp kính.
- Xin lỗi đã để các cậu chờ lâu.
Nam nhìn người đàn ông mới bước vào. Cậu ngạc nhiên lắm cậu ko ngờ chỉ huy của cậu lại là ông ấy.
- Papa
- Chào con Việt Nam ngạc nhiên lắm đúng koÔng cười nhẹ rồi xoa đầu cậu. Ông tiến về chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc rồi ngồi xuống.
- Tôi là Asean chỉ huy mới của các cậu. Chắc Việt Công cũng đã thông báo với các cậu rồi nhỉ. Còn vì lý do anh ta từ chức thì các cậu nên đi gặp và hỏi anh ta.
- Anh ấy từ chức sao không thể nào anh ấy chẳng có lý do gì để làm thế cả.
- Tôi ko biết nhưng cô gái FBI kia thì tôi nghĩ có liên quan đấy sao cậu ko đi hỏi cô ta đi Cuba.Asean liếc nhìn Cuba. Ông ko quá ngạc nhiên gì cậu phản ứng như vậy đâu. Vì ông biết cậu rất thân với Việt Công. Nhưng từ khi VNCH đc điều tới đây để giúp đỡ vì thiếu người thì Việt Công ko còn tập trung vào công việc nữa. Ông lấy xong tui áo một cái khăn rồi lau kính của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phía Bên Kia Khung Sắt ( Drop)
RandomĐây là truyện đầu tay của mình nên có gì sai sót mong mn bỏ qua