Tsugikuni Michikatsu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra đi một cách thanh thản.
Bốn trăm năm trước, hắn đã kết luận: cuộc đời hắn là một chuỗi vòng lặp của sự ghen tị và căm hờn. Nó là vòng lặp của ước mơ và tham vọng. Một vòng lặp của trách nhiệm và ám ảnh.
Bốn trăm năm sau, Tsugikuni Michikatsu đã quên đi rất, rất nhiều thứ. Đầu óc già cỗi lú lẫn của hắn đã bắt đầu xoá nhoà mọi việc. Trách nhiệm đã không còn, ám ảnh cũng không. Ước mơ, tham vọng, căm hờn, ghen tị, tất cả đã quá đỗi nhạt nhoà. Chỉ còn mỗi gương mặt kia là vẫn hằn sâu vào trong đại não.
Tsugikuni Michikatsu của bốn trăm năm sau biết hắn không thể nào ra đi thanh thản.
Hắn đã luôn biết mình không thể yên bình buông bỏ cuộc đời vì hắn còn một chấp niệm.
Trong bóng tối yên ắng vô tận, hắn ngồi một mình. Hắn thua rồi. Không phải dưới tay Yoriichi. Lần này, hắn đã thua bởi hậu duệ của hắn và của y. Bọn chúng đã trở nên mạnh mẽ hơn những thế hệ trước. Mạnh mẽ hơn hắn. Như lời Yoriichi đã nói.
Kokushibo đã sai. Michikatsu đã sai. Yoriichi đã đúng. Y luôn đúng. Lúc nào y cũng đúng.
Dù đã chết, hắn vẫn cảm thấy tức giận.
Tsugikuni Michikatsu không ngại việc mình không thể ra đi thanh thản. Bốn trăm năm là quá đủ để hắn chấm nhận điều đó.
Chỉ là, khi thật sự phải ra đi với tiếc nuối chưa một lần nói thành lời thế này-
Ta chỉ muốn được như ngươi thôi, Yoriichi.
-với những chấp niệm này-
"Huynh trưởng đại nhân."
-thật sự cũng rất khó chịu.
"Đến chết ta cũng không thể thoát được ngươi sao, Yoriichi?"
Kẻ kia không trả lời.
Chung quy những gì hắn nhận được, chỉ là sự im lặng thôi.
"Là tự ta tưởng tượng ra sao? Hay thật sự là ngươi?"
Kẻ kia chỉ im lặng ngồi cạnh hắn.
"Đã hơn bốn trăm năm rồi. Sao ngươi vẫn ở đây?"
"Chính xác là bốn trăm năm lẻ-"
"Ngươi đếm từng ngày chắc?"
Y cười với hắn. Thoáng thôi, nhưng dù là Kokushibo hay Michikatsu, hắn vẫn biết.
Và dù là Kokushibo hay Michikatsu, hắn vẫn thấy buồn nôn.
Nếu là Kokushibo, hắn sẽ đập nát mặt y -Tsugikuni Yoriichi cười lên trông thật tởm lợm- nhưng bây giờ hắn là Michikatsu-đến giây phút cuối cùng, hắn cũng chỉ là Michikatsu mà thôi- và Michikatsu hiểu rõ hơn ai hết. Dù là đã chết, hắn cũng biết mình không thể đấu lại người này.
Hắn chẳng bao giờ có thể đấu lại người này...
Màn đêm tĩnh lặng. Lòng hắn rạo rực.
Bóng tối ôn nhu. Hắn đầy chua xót.
Yoriichi ở thật gần hắn. Vai hai người chạm vào nhau. Michikatsu chẳng buồn dịch ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
KnY Oneshots Collection.
FanfictionNhững mẩu oneshot/đoản mình tự viết về Kimetsu no Yaiba (có thể sẽ có hàng dịch nhưng chắc không nhiều vì xin per rất phiền). Mình đói hàng thôi, không có gì đâu. Mình không nhận request, vì chủ yếu là viết vì mình chợt nảy ra moment cheap cheap nào...