Buổi tối..
Trên ban công một biệt thự, Triệu Mạn Di nở nụ cười thần bí. Bộ váy đen dài quết đất bó sát cơ thể quyến rũ. Từng đường cong lộ ra, ánh trăng trên kia chiếu lên tăng thêm vẻ huyền bí của Triệu Mạn Di. Khoanh tay trước ngực, một tay còn cầm một điếu thuốc. Thỉnh thoảng hít một hơi, làn khói quỷ dị liên tiếp vờn xung quanh. Ván cờ nào trước giờ cô ra tay cũng đều chính xác đến từng li. Đập phá đồ đạc chỉ là do cô cần một cái gì đó phát tiết. Trước mặt cha mẹ, cô là một đứa con ngoan ngoãn. Nhưng đằng sau, Triệu Mạn Di là một con người có nhiều mặt. Cô biết cách ứng xử với từng người sao cho hợp lý. Với Triệu Mạn Di, không nên biểu đạt con người thật với tất cả mọi người.
Có điện thoại.
"Alo."
"Di, em khỏe chứ?"- tiếng một người đàn ông trầm ấm vang lên, mang theo man mác buồn nhưng thật ra bên trong lại có một cỗ hạnh phúc.
" Thiên Tự."- cô mỉm cười. Rốt cục anh cũng gọi cho cô. Đã bốn năm rồi sao?
"Anh đã về."- đầu dây bên kia, một nét cười ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.
Anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn trầm ổn, vẫn ôn nhu như trước. Trái tim anh dù có triệu năm quay về vẫn chỉ dành riêng cho Triệu Mạn Di. Nhưng... cô vốn đã chán ngán rồi.
"Vậy mai gặp."- lúc này cô không biết nên nói với anh những gì. Cô liệu có nên nói thẳng ra những gì mình biết không?
"Chiều mai ra khách sạn đón anh được không? Anh muốn người đầu tiên đón anh về Đài Bắc là em."- Ngừng một lúc, Cố Thiên Tự nói- "Anh yêu em."-Cố Thiên Tự lại mỉm cười một lần nữa- "Mãi mãi như vậy, Di, ngủ ngoan."
"Anh ngủ ngon."
Cúp máy,cô cảm thấy buồn cười, anh vẫn có thể thản nhiên như vậy sao? Nhưng cuối cùng anh cũng giữ lời hứa với cô. Tắt thuốc, cô thay bộ váy thử cho dạ tiệc mấy hôm nữa. Mặc váy ngủ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.
Sân bay ở Đài Bắc, bốn năm trước.
"Du, ngoan, chờ anh. Anh sẽ thường xuyên liên lạc."- Cố Thiên Tự mỉm cười, ôm Triệu Mạn Di, thân thể ấm nóng của anh làm mắt cô hơi cay. Nhưng rốt cục, cô chỉ vô hồn nhìn anh.
"Không, đừng gọi."
"Tại sao?"- biết tính Triệu Mạn Di lạnh lùng, thường có những hành động thất thường,Cố Thiên Tự vẫn không khỏi ngạc nhiên.
"Khi nào anh quay lại hoàn toàn, chân đứng trên Đài Bắc một lần nữa. Gọi em."- Triệu Mạn Di ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện chìm sâu vào đó, anh rất đẹp trai, bờ môi thanh tú, ấm nóng khi cô chạm vào. Cô yêu sự dịu dàng, ấm áp của anh nhưng không bao giờ lộ ra điểm thừa nhận.Cố Thiên Tự biết rõ Triệu Mạn Di, anh cũng vui vì chỉ những lúc bên anh, cô mới biểu lộ con người thật của mình. Những lúc đông người, cô chỉ đơn giản là một con robot được đổ đầy dung môi làm lạnh.
"Anh sẽ rất nhớ em."- Cố Thiên Tự nhìn cô tỏ vẻ đáng thương, mong cô cho anh gọi điện về hỏi thăm.- "Di, anh yêu em."
Đây không phải lần đầu anh nói yêu Triệu Mạn Di, nhưng cô thì chưa từng nói với anh. Đối với Triệu Mạn Di, lời nói thì sao chả được, quan trọng là hành động thế nào.
"Em biết, vì thế nên em không muốn anh gọi điện về, em thỉnh thoảng cũng ra nước ngoài chơi. Nhưng tuyệt đối không chạm mặt anh. Hãy yên tâm làm việc của anh. Bao giờ trở lại hãy gọi em. Chỉ cần anh hứa, dù một năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cả đời em cũng sẽ đợi."- Triệu Mạn Di đưa tay lên khuôn mặt Cố Thiên Tự, vuốt ve từng đường nét, ghi nhớ nó.
Cố Thiên Tự gật đầu nhìn Triệu Mạn Di, mắt anh sớm bao bởi một lớp sương mù."Thiên Tự, đừng khóc."- Triệu Mạn Di mỉm cười dỗ như dỗ trẻ con, anh luôn như vậy, mềm mỏng đến nỗi người khác phải mềm lòng. Nhưng đó là chỉ trước mặt cô- "Chỉ cần không nhận được cuộc gọi nào từ em, anh hãy nhớ đó là vì em vẫn chưa muốn chúng ta kết thúc. Hiểu chứ? Em luôn đợi anh."
Cố Thiên Tự ôm chặt lấy Triệu Mạn Di. Hôn lên mái tóc bồng bềnh của cô, ôm chặt như sợ nếu nơi tay, cô sẽ bay mất vậy.
"Di anh yêu em. Hãy đợi anh."
"Được."
Máy bay đi Mĩ cất cánh, mang theo tình yêu hai năm trời của Triệu Mạn Di.
Cô đưa tay lên gạt giọt nước mắt đã lăn dài. Cô hứa sẽ không khóc trước mặt anh.
Nhìn máy bay đã khuất sau rặng mây, thu hồi lại khuôn mặt buồn bã. Triệu Mạn Di quay về.
Thời gian đầu Cố Thiên Tự sang Mĩ, Triệu Mạn Di liên tục nhận được các cuộc gọi từ bên Mĩ. Cô nhất quyết không nghe, sau cùng cô nhận được một tin nhắn.
"Di, hãy đợi anh. Anh nhất định về. Anh sẽ mãi mãi yêu em."
Cô mỉm cười, xóa tin nhắn đó đi.
Cố Hoài hôm nay ăn mặc khá thoải mái áo sơ mi cùng quần short bò. Nàng để trợ lí lái xe đưa mình đến chỗ hẹn. Theo chỉ dẫn của vệ sĩ cả hai người được đưa đến một căn phòng. Không khí u ám bao trùm.
"Chào Cố tổng."- giọng nữ nhẹ nhàng vang lên nhưng lạnh lùng, như một tảng băng lớn đè xuống.
Triệu Mạn Di ngồi trên chiếc ghế da, ngăn với bên Cố Hoài một tấm cửa kính một chiều từ trên trần nhà xuống lưng chừng, nếu nhìn từ bên Cố Hoài chỉ thấy trên bàn bi- a một chút trở xuống chân và cũng chỉ nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu chính nàng trong gương. Còn nhìn từ bên Trieeju Mạn Di có thể quan sát mọi thứ bên kia. Cô tay cầm điếu thuốc, tay kia là ly rượu đỏ thẫm đung đưa nhìn Cố Hoài.
"Vậy chúng ta bắt đầu luôn."- Triệu Mạn Di đứng dậy, gót giày va chạm với nền nhà lộp cộp.
Không gian yên tĩnh.Cố Hoài nhìn vào đôi giày dưới chân Triệu Mạ Di cùng bước đi uyển chuyển trên đôi cao gót 15 phân mà không khỏi bất ngờ, cô không định đi đôi guốc cao gót đó bắn bi- a chứ? Không phải sẽ rất khó chịu sao?
"Thưa Cố tổng..."- quản lí Triệu thị lên tiếng- "Luật chơi chỉ là ứng định số lần bắn và thời gian vì ngài và Triệu tổng không thi đấu trong bàn."
"Được, tôi đã hiểu."- Cố Hoài cầm lấy gậy bi- a chuẩn bị.
Luật chơi đơn giản, bởi hai người không nhìn nhau nên sẽ dựa vào thời gian và số lần bắn. Có một màn hình chỉ chiếu bàn bi- a của Triệu Mạn Di và nhìn từ phía Cố Hoài cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Cuộc chơi nhanh chóng bắt đầu. Những tiếng đông đông liên tục vang lên, Cố Hoài không thể không thừa nhận Triệu Mạn Di chơi rất giỏi, từng động tác của cô vô cùng thanh thoát, tuy chỉ nhìn thấy đôi tay của cô nhưng nàng cũng ý thức được nàng là người rất may mắn.
Trợ lí của Cố Hoài trợn mắt nhìn lên màn hình, từng quả bóng được Triệu Mạn Di xử lý nhanh gọn. Vào giờ khắc cuối cùng, Triệu Mạn Di đã giành phần thắng. Cố Hoài chỉ đứng nhìn lên màn hình, nụ cười trên môi nàng càng sâu hơn."Tôi thua"
Vệ sĩ áo đen cầm bản hợp đồng đến trước mặt Cố Hoài trên đó đã có sẵn chữ kí của Triệu Mạn Di
Tổng giám đốc Trần Khải sau khi biết Triệu thị đã kí hợp đồng với Cố thị cũng không khỏi vui mừng. Trước giờ, để có thể thành công đàm phán với Triệu tổng luôn là những điều thần kì ít khi xảy ra, nhưng một khi đã đạt được, phải dốc sức mà làm cho tốt, nếu không, nguy cơ thua thiệt cao, lại phải đền bù nhiều vô kể. Hơn nữa, các tập đoàn khác cũng sẽ mất niềm tin vào mà không muốn hợp tác cùng. Bởi vậy, tập đoàn hợp tác vơi Triệu thị lúc nào cũng phải trong trạng thái lao động hết sức cật lực và năng suất.
Giám đốc Trần Khải đã mở một bữa tiệc chiêu đãi để mừng sự hợp tác vừa kí kết theo lời Triệu thị. Cố Hoài cũng đồng ý, chỉ là giữa chừng có chuyện đột xuất nên phải quay về.
YOU ARE READING
[BHTT] Chồng em là tổng tài
RomanceTruyện này là mình lấy ở trên web về do lần trước mình đọc là tên nhân vật là Triệu Mạn Di và Cố Hoài nên mình muốn sửa lại tên còn cốt truyện không thay đổi chữ nào cả