Giang Trừng sắc mặt u ám, đưa mắt nhìn Loạn Táng Cương đổ nát tiêu điều.
Trải rộng trước mắt là cây cối cháy đen, những nhánh cây khô cằn xơ xác chĩa lên trời. Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng quạ đen kêu, khiến người không rét mà run.
Mà sắc mặt Giang Trừng lúc này còn đáng sợ hơn những cảnh tượng kia.
Bọn hắn tìm kiếm tại nơi này đã mấy ngày trời.
Thế nhưng đừng nói là Ngụy Vô Tiện, ngay cả một dấu chân cũng không thấy.
Mẹ nó chứ, Ngụy Vô Tiện kia ngươi chết dí ở đâu rồi?...
Mỗi một ngày trôi qua, Giang Trừng lại càng thêm lo sợ, tới mức hắn làm gì cũng không thể tập trung. Hắn liều mạng tự trấn an chính mình, không có khả năng, không có khả năng, Ngụy Vô Tiện không thể chết được, hắn không thể chết... Mỗi ngày Giang Trừng đều cố gắng tự thôi miên chính mình như vậy, thế nhưng càng tự thôi miên, cảm giác lo sợ lại càng lớn dần, Tử Điện mỗi ngày đều phát ra dòng điện lẹt xẹt, như muốn nói lên tâm tình của chủ nhân.
Từ lúc còn dưỡng thương tại Lam gia, tỷ tỷ đã gửi Tử Điện cùng Tam Độc tới cho hắn. Ngày ấy, trong các thế gia đệ tử chạy trốn khỏi Bất Dạ Thiên thành, may mắn có một đệ tử Giang gia, trên đường đi gặp được Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên nên cả nhóm được hai người bảo vệ, cũng lấy lại được linh khí.
"Giang Trừng."
Giang Trừng xoay người, là Lam Vong Cơ mới trở về từ dưới chân núi.
Những ngày này sắc mặt Lam Vong Cơ cũng không tốt lắm, Giang trừng cũng cảm giác được là y không quá tin tưởng vào khả năng Ngụy Vô Tiện sẽ sống sót. Hiện tại, gương mặt quan tài của Lam Vong Cơ rút cuộc cũng hiện lên cảm xúc. Sắc mặt y tái nhợt, lại lộ ra nhàn nhạt ửng đỏ, đôi mắt xưa nay lạnh nhạt bây giờ hiện lên không biết là kích động hay là sầu lo, tâm tình rất phức tạp.
"Chiến tranh bắt đầu. Xạ Nhật Chi Chinh bắt đầu."
Sau khi rời khỏi Loạn Táng Cương, trên đường đi, Giang Trừng một mực cúi thấp đầu.
Xạ Nhật Chi Chinh... Giang Trừng vừa nghe thấy Lam Vong Cơ nói ra mấy chữ này, trong lòng liền chùng xuống.
Xảy ra quá nhanh.
Hắn thầm nhớ lại, theo như thư tín từ Ngu gia truyền tới, thế cục hiện tại so với kiếp trước còn căng thẳng hơn. Với tình hình trùng kiến Giang gia hiện nay, tỷ tỷ mặc dù dùng tư cách là dòng chính Giang gia để tạm thời quản lý mọi việc, cũng có Ngu thị chống lưng trước sau giúp đỡ, thế nhưng dù sao vẫn là một nữ tử yếu đuối, trước thềm chiến tranh với Ôn gia này, sợ rằng không thể ngồi vững vị trí. Mà hiện tại Giang gia vừa mới khôi phục còn chưa vững, chắc chắn vẫn phải cần hắn là tông chủ danh chính ngôn thuận ra mặt, cho nên một khi chiến tranh chính thức bắt đầu, hắn không thể không trở về... Còn về phần Ngụy Vô Tiện, hắn gần như ngây thơ cùng tuyệt vọng nghĩ rằng, cho dù nói gì đi nữa, đến lúc thích hợp, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ dẫn một đám hung thi cùng Trần Tình chạy tới thể hiện uy phong.
Hắn đang mải suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên lúc Lam Vong Cơ nắm lấy cánh tay hắn, hắn còn không kịp phản ứng, chân vẫn bước về phía trước. Giang Trừng quay đầu lại nói: "Lam Vong Cơ, ngươi làm gì..." Chưa nói hết câu đã bị sắc mặt tái xám cùng ánh mắt lạnh lẽo của Lam Vong Cơ làm cho giật mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRẠM TRỪNG] [EDIT] Trừ khước Vu Sơn
FanficTác giả: xjxjxj1027.lofter.com Lời tác giả: · Viết 2 tà giáo couple, không thích chớ nhập, xin miễn KY, cảm tạ hợp tác. · Có ý tưởng nhờ vào vị này đáng yêu tiểu tiên nữ @云 舞 (Vân Vũ). · Hành văn không được tốt, xin nhiều hơn bao dung, đa tạ hợp tá...