Đấu giá

929 90 104
                                    

Khó khăn nâng hai bên mi mắt nặng trĩu của bản thân lên. Dù ban đầu còn hơi mơ màng, choáng váng do chưa thích ứng kịp với ánh sáng, nhưng chưa đầy vài giây sau, Lam Vong Cơ đẫ có thể vực cơ thể mình dậy, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Đây là một căn phòng khá lớn đựng đầy các bảo vật quý hiếm, ngoài ra, nằm ở một phía đối diện y là một cái lồng sắt lớn chứa vài đứa nhỏ chạc năm, bảy tuổi. Có lẽ chúng đã khóc quá nhiều mà đứa nào đứa này đều mệt thiếp đi, đem hai bêm mắt sung húp úp vào người nhau mà ngủ. Chỗ này chắc là phòng chứa "hàng" chuẩn bị xuất kho của toán cướp kia. Thậm trí, nếu lắng tai nghe, y còn nghe thấy tiếng trả giá ầm ĩ ngoài kia.

Lam Vong Cơ thử vận chút linh lực, muốn thoát khỏi sợi dây đang trói chặt hai tay mình, nhưng không có một cái gì xảy ra cả. Hai tay y đã bị buộc chặt bởi khốn tiên các, hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi, đành phải tìm cách khác thôi, ít nhất cũng phải cứu được mấy đứa nhỏ ra ngoài.

Tự mình vật ngã bản thân xuống đất, y dùng chân đạp vào một thùng gỗ lớn phía sau, đẩy người lên, từng chút, từng chút, trườn tới sát cái lồng kia, miệng gọi nhỏ:

- Có ai tỉnh không?

Dứt câu, đám nhỏ ấy liền mở to mắt nhìn y, trong những cặp mặt trong trẻo ấy chứ đầy sự hi vọng. Một đứa còn nhanh nhảu hỏi y có thể đưa chúng ra ngoài không, lại có đứa hỏi nó có thể gặp lại ba mẹ chứ,... khiến y vô cùng bối rối. Nơi này là đâu y còn chưa rõ, sao có thể chắc chắn sẽ cứu thoát chúng.

- Ta chỉ đưa mấy đứa ra khỏi cái lồng này được thôi. Còn ra được bên ngoài là tùy vào các ngươi. - Ngừng một chút, y mới nói tiếp -Một người lại đây xé lấy một miếng vải trên áo ta đi.

Cái lồng này trông khá cũ, lại còn đặt toàn các thanh sắt nằm dọc, chắc chuyên dùng để nhốt trẻ em nên làm không kĩ, rất dễ phá chỉ bằng vài cái mẹo vặt. Y nhắc một người xé phần vạt áo của mình ra, dùng nó buộc vào hai thanh sắt. Cũng may, đằng sau cái lồng là một hộp báu đựng đầy mấy thứ bằng vàng, bèn bảo chúng lựa lấy một cái đao nhỏ rồi luồn vỏ đao vào giữa mảnh vải, kéo mạnh, không cần quá nhiều sức đã làm hai thanh sắt hoen rỉ gãy đôi.

Đám nhỏ như có thể động lực, vui mừng tháo miếng vải buộc tiếp vào hai thanh khác, mong muốn mau chóng tạo ra một lỗ hỏng nho nhỏ để ra khỏi đây. Nhưng, chúng vừa mới luồn vỏ đao vào đã phải nhận một trận rúng động mạnh.

Tên thanh niên kia không rõ từ bao giờ đã vào trong đây, dùng chân đá vào cái lồng kia khiến đám nhóc lăn lộn, va đập vào nhau.

Hắn cũng chẳng buồn để ý, lừ mắt một cái rồi nằm lấy cằm y, bóp mạnh rồi kéo qua đối diện với mình khiến y phải hơi há miệng ra. Nhân cơ hội ấy, hắn liền nhét vào miệng y mấy viên đan, ra giọng đe dọa:

- Thân mình lo còn chưa xong vẫn muốn đi cứu người. Kể cũng khá thông minh đấy Hàm Quang Quân, nhưng giờ ngươi cũng chỉ ngang hàng với chúng thôi, khôn hồn thì nuốt hết đống thuốc đó xuống. Ngươi thì chắc chắn ta không thể động tới, có giá vậy cơ mà. Nhưng đám này thì giết bao nhiêu chả được, ra ngoài bổ sung không khó. - chợt hắn hơi nghiêng mình, nói thầm vào tai y - ngươi có thể ra kia biểu diễn vài thứ để nâng giá bản thân lên, nếu được mua với giá trên một ngàn lạng vàng thì ta sẽ thả cả bọn này ra. Kí giấy điểm chỉ ngay bây giờ cũng được. Yên tâm, ta chỉ nói ngươi là một người trong giống Hàm Quang Quân chứ không nói thân phận của ngươi ra đâu.

[ ĐN MĐTS ] ( Trừng Hi/ Trừng Trạm/ Thần Cơ ) TànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ