Quay về Giang gia

1K 96 40
                                    

Trong thần chí mơ hồ của gã chợt vang lên một khúc nhạc rất dịu dàng,  âm sắc sâu lắng, tiếng vọng ngân dài, thể hiện rằng nó được gảy ra từ cổ cầm chứ không phải tiêu.

Hai thứ nhạc cụ này âm thanh phát ra đều vô cùng trang nhã, nhưng tiêu lại mộc mạc hơn vài phần, nếu chỉ nghe loáng thoáng trong lúc tinh thần bất ổn, tâm hướng về cái gì nhiều hơn sẽ lầm thành cái đó.

Trước giờ Giang Trừng không mấy nghĩ về kỉ niệm này, toàn tâm toàn trí tìm cách cưa cẩm Lam Hi Thần. Trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất, liên miên suy nghĩ, không biết vì sao hôm ấy giọng Lam Hi Thần lại hơi trong hơn một chút, còn thở dốc rất nhiều khi nói. Nhưng không lâu sau câu hỏi ấy cũng dần dần nhạt nhòa đi, được gã tạm kết luận là do phải chiến đấu cực khổ với mấy thứ bên ngoài nhằm bảo vệ gã.

Giờ thì gã biết rồi, vốn người đó không phải Lam Hi Thần mà chính là đệ đệ hắn nên khác biệt là phải. Nhất là khi Lam Vong Cơ xưa nay nói rất ít, bỗng nói một câu dài như thế nên không quen, còn vội vã muốn dỗ người, quên cả hô hấp, thành ra nhiều lúc phải nghỉ lấy hơi...

.

Nhân lúc Giang Trừng đang bị pháp trận chế trụ, Lam Hi Thần liền nhanh chóng quay trở lại trong phòng, muốn đem Lam Vong Cơ chuyển tới nơi khác.

Nhưng vừa qua ngưỡng cửa, tâm hắn liền nát vụn ra, vội vã chạy tới đỡ y dậy trên sàn nhà ướt nước, bên cạnh là thau gỗ bị lật nghiêng khẽ chuyển động mỗi khi có gió tới.

- Cơ nhi, Cơ nhi, em sao vậy? Mau tỉnh lại.

Hắn một tay vỗ nhẹ lên mặt y, lay tỉnh, một tay bế ngửa y lên, đặt vào giữa tấm chăn bông dày dặn trên giường, cuốn kín lại để y không bị lại.

Lam Vong Cơ lúc này cả cơ thể nổi lên một tầng hồng sắc, mày thanh nhíu chặt, trên trán đổ đầy mồ hôi vì đau đớn.

Bỗng y ngửa cổ ra đằng sau, cơ thể co lại trong khi miệng và mắt mở lớn, đau tới không thốt lên lời, chỉ có thể rên lên khe khẽ. Trong đôi mắt ấy đã phủ thêm một tầng sương dày nhưng vẫn kiên cường, nhất quyết không chịu hóa thành mưa.

Đau... đau quá.... làm ơn... cứu!

Hai chân y bây giờ nóng như lửa đốt, từng tắc gia thịt như bị hàng ngàn hàng vạn đao kiếm đâm xuống, thọc khoét, xong lại như bị nhúng vào một thùng giấm chua với vô số vết thương hở miệng, xót tới giật nảy người.

Cảm xúc này y chưa từng trải qua, khó lòng chịu đựng, từ khi bị như vậy lần đau nhất là khi vừa tỉnh lại ở Thanh Hà, nhưng rất nhanh có thuốc giảm đau và nước ngâm ức chế tạm thời độc dược do y sĩ nơi ấy cố công làm khi y bất tỉnh.

Thấy y đau đớn, thống khổ như thế, Lam Hi Thần chỉ có thể ôm chặt lấy y, khe khẽ vuốt ve, vỗ về, chuyền linh lực qua cho y như muốn xoa dịu một phần nào đó nỗi đau ấy. Hắn biết chút y thuật, nhưng chỉ đủ để chữa trị mấy bệnh thông thường trong sách vở. Y bị thế này hoàn toàn không giống biểu hiện của mấy căn bệnh đó, tỉ lệ cao là do trúng độc, còn là độc rất mạnh, hiếm có. Ngẫm kĩ lại,  người có khả năng làm y ra nông nỗi này ngoài kẻ đang ở ngoài kia ra chẳng còn ai, bèn lấy một cái khăn trắng sạch nhét vào miệng y, phong trường hợp Lam Vong Cơ vì quá đau đớn mà tự cắn vào lưỡi mình. Xong xuôi mới chạy ra ngoài lần nữa, khác là lần này hắn ra để đóng pháp trận.

[ ĐN MĐTS ] ( Trừng Hi/ Trừng Trạm/ Thần Cơ ) TànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ