Nghe có vẻ là nói chuyện bình thường nhỉ, nhưng không, với một người có thù với hắn như Shinobu thì không thể là nói chuyện bình thường được. Cảm giác bất an đến cùng cực này khiến tôi dự đoán được vài chuyện không hay.
Trong đầu tôi bây giờ là một mớ hỗn độn, lo cho Muichirou, lo cho tất cả mọi người. Cầu mong mọi người bình an, làm ơn đi. Trùng Trụ không thể chịu được nữa mà tấn công, hắn dễ dàng hất Shinobu văng ra xa, làm tôi phải lập tức chạy vào trong để đỡ lấy cô ấy.
"Tên này không phải cứ đâm, cứ chích độc là được. Cô không thể dùng một chiêu hoài đâu."
"Ôi, sao quen thế? Hương thơm này... Là của Hàn Trụ - Nakajima Misaki đúng không nhỉ? Quả nhiên, lời đồn không sai." Douma thích thú khi biết được tôi đang ở ngay trước mắt hắn.
"Thật kinh tởm." Shinobu tức giận, nói.
"Bình tĩnh đi, Shinobu-chan. Cô có thể sẽ bán mạng đấy." Tôi cố gắng làm dịu cơn giận đó.
"Ta vui quá rồi. Đây có phải là món quà ông trời dành tặng cho ta hay không? Em gái của người sử dụng hơi thở của muôn hoa và cả Hàn Trụ đều ở đây." Douma mỉm cười hạnh phúc.
"Cô không được kích động, không thể bình tĩnh thì sẽ hỏng hết." Tôi kiên trì trấn tĩnh Trùng Trụ.
"Nakajima-san, xin lỗi." Shinobu lắc đầu đầy buồn bã.
"Shinobu-chan..." Tôi biết rằng không có ý nghĩa gì nữa.
Trận chiến này thật sự là một mớ lộn xộn, mặc dù tôi đã cố gắng phối hợp với Shinobu để hạ hắn, nhưng Shinobu lại không thể trụ được mà để hắn hấp thụ vào người.
Khoảng khắc đó, tôi tràn ngập phẫn nộ, như giọt nước tràn ly, cơn thịnh nộ chôn vùi trong con người hiền lành đã đến lúc bộc phát. Tôi tự nguyện để bản thân bị cơn giận dữ nhấn chìm. Nước mắt rưng rưng, tôi tấn công hắn:
"Hơi thở của Tuyết Trắng, Tứ thức: Linh Cầu Tuyết!"
Màn tuyết trắng hình cầu bao phủ tôi và xoáy theo đường chéo. Khiến cho mọi thứ xung quanh rung chuyển mạnh đến mức hắn từ trần nhà nhảy xuống. Vì nó bắt nguồn từ sự phẫn nộ, xem ra uy lực khác hẳn với bình thường.
Quả cầu dần tan biến, để lại dưới chiếc nền lạnh lẽo, nhuốm màu máu một hình tròn hoàn hảo. Trên má trái của tôi từ từ hiện rõ một vết ấn hình tinh thể tuyết. Tôi không đợi lâu mà lại tiếp tục tấn công, thời gian là vàng.
"Ồ, cái vết đó là..." Douma tỏ ra suy tư.
"Hơi thở của Tuyết Trắng, Ngũ thức: Tuyết Vạn Khứ!"
Tôi tung thanh kiếm lên trên và tách nó ra thành nhiều thanh kiếm khác như nhân đôi chúng lên, điều khiển chúng đâm loạn xạ vào Douma như tuyết rơi xuống nền đất. Tất cả gộp lại thành một rồi quay trở lại trong tay tôi.
"Ngươi không biết mình đã vừa phạm phải sai lầm gì đâu." Tôi vuốt nhẹ lưỡi kiếm, "Ta sẽ lấy đầu của ngươi!"
Tốc độ của tôi thay đổi, sức chịu đựng nâng lên mức tối đa, thậm chí là vượt ngưỡng. Tôi như trở thành con người khác khi vết ấn xuất hiện và những lần ra đòn tiếp theo cứ như được gấp lên mấy lần sức mạnh bình thường vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] [Đồng nhân KnY] Chào trụ cột mới!
FanfictionNakajima Misaki - là cô nữ sinh 17 tuổi. Đúng ngày sinh nhật, gia đình, bạn bè, những người mà cô ấy yêu quý đều bị sát hại dã man. Còn bản thân thì xuyên không đến một nơi lạ hoắc, nơi mà mọi người đều gọi cô gái ấy là Hàn Trụ. Bọn cướp đã lẻn vào...