Kẹo (H)

1.9K 130 12
                                    

Vào một buổi sáng bình yên nọ, trong một gian phòng của Bạch Tuyết Quan, hắc y đạo trưởng bận rộn với đống công vụ của đạo quán, mặc kệ thiếu niên bên cạnh không ngừng làm nũng ăn vạ.

Tiết Dương dùng giọng điệu như hài tử ba tuổi làm nũng, nhẹ kéo tay áo Tống Lam, nhỏ giọng gọi y: "Tống Lam, ta muốn ăn kẹo."

Tống đạo trưởng không rời mắt khỏi đống công vụ, bút lông trên tay đều đều di chuyển, chỉ nhàn nhạt trả lời hắn: "Kẹo để trên tủ."

"Đều hết rồi. Cho ta thêm đi được không? Một viên... Hai viên... Không, chỉ ba viên nữa thôi. Ta hứa mà."

Y khẽ thở dài, nhiều kẹo như thế, chưa đầy hai ngày đã ăn hết rồi. Đến lúc hắn đau răng, lỡ như không hôn y được, phải làm sao đây? Nghĩ như thế, y lắc đầu, giọng điệu vẫn là ôn nhu mấy phần: "Để mai đi."

Được, không cho chứ gì? Tưởng ta không có cách? Hắn liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, khóe môi tự dưng cong lên nụ cười nguy hiểm thiếu đòn. Hắn khẽ gọi y, thanh âm vang lên ngọt ngào như mật rót vào tai: "Tử Sâm?"

Không có phản ứng. Thôi bỏ đi. Tự của ngươi vẫn là để Hiểu Tinh Trần gọi thôi. Nghĩ đến đó, hắn tức tối hừ lạnh một tiếng.

Hắn không nhìn thấy, một bên vành tai được tóc y che khuất, đã hồng lên một mảnh. Lần đầu hắn chịu gọi tên tự của y, còn có cảm giác rất khác so với người khác gọi. Điệu bộ rất... ừm... rất câu dẫn.

Tiết Dương tất nhiên không phải loại thấy khó sẽ lui. Hắn cọ má vào tay trái y, còn tinh nghịch dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên, ngữ khí ngọt ngào sủng nịnh: "Lam Lam..." Tay y khẽ run rẩy, gương mặt đã hồng cả một mảng nhưng vẫn cố tập trung vào đống công vụ. Tiết Dương, đến tối ngươi trả đủ.

Tiết Dương ngày càng mất kiên nhẫn, đáng lẽ phải được rồi chứ? Nhưng hắn quả đúng là không từ thủ đoạn, còn có thể vứt hết mặt mũi, tiết tháo đi. Hắn vòng tay qua eo y, dụi dụi đầu vào lưng y, giọng nói êm ái dịu dàng thổi nhẹ qua tai y: "Tướng công."

Hai tiếng này triệt để đánh gục lý trí của y. Tống Lam dứt khoát đặt bút lông xuống, gỡ tay hắn ra, xoay người lại để hắn ngồi trên đùi mình, giọng nói trầm ấm vang lên: "Rất muốn ăn?"

Hắn thấy mình thành công thu hút sự chú ý, rất phối hợp đưa hai tay vòng qua cổ y, liên tục gật đầu. Ánh mắt y đầy nhu tình, nhìn hắn khẽ cười khiến trái tim hắn đập loạn liên hồi. Chỉ nghe y bảo hắn nhắm mắt, cũng rất nhu thuận mà tuân theo.

Xúc cảm mềm mại bao lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi nhẹ lướt qua cánh môi, mang theo chút tư vị ngọt ngào. Hắn mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi y khuấy đảo hên trong. Vị ngọt từ viên kẹo đường được lưỡi y đưa vào lan rộng khắp khoang miệng hắn. Một tay y giữ chặt lấy lưng hắn, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng ngần, môi lưỡi triền miên, dây dưa quấn quýt. Y đợi đến lúc sắc mặt hắn tái xanh vì thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra, còn cắn nhẹ môi dưới, giữa hai đôi môi còn kéo ra sợi chỉ bạc ám muội. Hắn tựa hẳn vào lồng ngực y, tứ chi vô lực, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay đầy yêu thương.

(Tống Tiết) ĐoảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ