Vô đề

785 78 6
                                    

Tiết Dương ngự kiếm về lại Lịch Dương thành, dù sao cũng không thể đến Lan Lăng bây giờ. Đối phó với Hiểu Tinh Trần suốt cả ngày trời, hắn cũng cảm thấy đói. Tiết Dương đáp xuống, muốn kiếm gì đó lót dạ. Hắn cảm thấy thanh âm sắc bén ngày càng tới gần, cảnh giác tránh sang một bên. Vừa đưa mắt nhìn thanh kiếm đang trở về phía chủ nhân, đáy mắt thoáng chốc hận ý ngùn ngọt. Phất Tuyết! Quả là âm hồn bất tán.

Hắc y đạo trưởng thu lại kiếm, hàn khí tỏa ra xung quanh như muốn bức chết người khác, khuôn mặt chung thủy vô biểu tình, đáy mắt mơ hồ khinh bỉ chán chường, giọng điệu lạnh băng gọi thẳng tên hắn.

Tiết Dương không còn tâm trạng đùa cợt, Giáng Tai ra khỏi vỏ lập tức chém về phía y. Tống Lam dễ dàng hóa giải kiếm khí, trực tiếp tấn công hắn. Ngươi tới ta đi hơn chục chiêu, linh quang mũi kiếm sinh động lóe lên, Tiết Dương dần yếu thế. Kiếm pháp không thể bằng y, nhưng thủ đoạn chắc chắn hơn y.

Tay của hắn nhanh chóng lấy ra ám khí, ném thẳng về phía y. Hắn lấy nhầm. Thấy mặt Tiết Dương biến sắc, y bắt lấy vật kia, là một mảnh ngọc bội. Tống Lam lùi về phía sau, kiếm buông thõng xuống, bỗng chốc hô hấp ngưng trệ, đồng tử co rút kịch liệt, bàn tay nắm chặt miếng ngọc, ngón tay nhọn chọc vào rỉ máu, sắc mặt càng nhợt nhạt khó coi, nhìn hắn lắp bắp:
"Không thể... Không thể là ngươi..."

Hài tử kia, sao có thể là hắn? Đứa trẻ ngây thơ kia, sao lại thành thế này? Y không ở cạnh hắn, xảy ra chuyện gì? Tiết Dương nhìn biểu tình mờ mịt của y, trong lòng thoáng chốc đau đớn quằn quại. Hắn ngửa đầu cười đầy khoái trá, khoái trá đến độ tê tâm liệt phế. Không phải y, không thể là y...

"Ngươi đúng. Đứa trẻ kia... không còn nữa, cũng không thể tiếp tục tin tưởng ngươi." Ánh mắt hắn hiện lên tia ngoan độc quen thuộc, Giáng Tai đâm vào bụng Tống Lam không chút do dự. Tay của hắn, vẫn run rẩy. Hắn biết, y cố ý không phản kháng.

Không còn vẻ chán ghét kia, cũng như không có một chút ngạc nhiên, ánh mắt y nhìn hắn ngày càng phức tạp. Y không quan tâm đến mũi kiếm, từng bước lại gần hắn, Giáng Tai như muốn xuyên qua người y. Tiết Dương không chịu được nữa, dứt khoát rút kiếm." Ánh mắt của y, tâm tư của hắn, hỗn loạn đến cực điểm. Máu thấm ướt đẫm cả y phục, bóng người cao lớn đổ gục xuống người hắn. Trước khi y chìm vào hôn mê, hắn nghe thanh âm dịu dàng quen thuộc vang lên, thanh âm hắn ngỡ chẳng thể nghe thấy nữa:
"A Dương, rốt cuộc tìm được ngươi."

Trái tim tựa hồ run lên, hắn ngăn không được đau xót trong lòng. Chỉ vì lời nói của y, hắn sẽ cảm động. Trước giờ, chưa từng thay đổi. Hắn nhìn y nhắm nghiền mắt, thở dài cõng Tống Lam đến y quán gần đó, cẩn thận cất kĩ miếng ngọc bội. Người này, hắn vẫn không thể bỏ mặc được. Gặp lại, là căm hận? Vẫn là vui mừng.

Năm đó, Tiết Dương 6 tuổi, Tống Lam 10 tuổi. Hắn gặp y. Y đau lòng nhìn đứa trẻ đáng thương đói tới ngất đi, đem hắn tới một ngôi nhà trúc trong rừng chăm sóc. Hắn đã nghĩ, người này thật tốt. Tống Lam để hắn ở đó, nuôi hắn, còn thường xuyên mua đồ ngọt cho Tiết Dương. Y ở với hắn vài ngày lại phải về đạo quán mấy ngày, nhưng y nói ba ngày nữa sẽ về với hắn thì nhất định là ba ngày. Tiết Dương được Tống Lam bảo bọc, ngày càng tin tưởng vào y. Hắn từng ngây thơ nghĩ rằng sống cùng y cả đời thế này cũng không tệ. Cho đến một lần, y lại phải trở về. Sẽ lại giống như trước đây, vài ngày sau sẽ về với hắn. Nhưng không phải. Hắn vẫn ở ngôi nhà trúc đó, mấy tháng trời không thấy bóng dáng y. Người kia chưa từng lừa hắn, dù lâu hơn nữa, hắn vẫn muốn đợi. Đứa trẻ ấy vẫn đang đợi người duy nhất đối xử tốt với mình.

(Tống Tiết) ĐoảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ