Chap 3

2.2K 176 4
                                    

Ba giờ chiều, sau nửa giờ lái xe, Nhất Bác cũng Tiểu Khang đã đến được bệnh viện Hà Tâm, nơi hợp tác chính thức của Sở về các vấn đề y khoa trong phá án.

Đây là nơi anh ấy làm việc.

Ban nãy đầu óc nghĩ về vụ án, có thể tạm thời phân tán suy nghĩ. Nhưng bây giờ trước mặt là nơi anh ấy làm việc, nói cậu không nghĩ về anh là nói dối. Mười năm rồi, quãng thời gian quá dài để chờ đợi một người, dù biết sẽ chẳng nhận được hồi đáp nhưng lại không tự chủ được bản thân. Hoặc có thể, ngoài người ấy ra, cậu vốn không cho ai cơ hội để tổn thương mình nữa. Thật sự bây giờ cậu rất muốn gặp anh, muốn ép anh trả lời tại sao đến bây giờ anh mới xuất hiện, tại sao lại biến mất để lại cậu một mình, chẳng phải đã hứa sẽ cùng nhau làm bạn đồng hành suốt những năm tháng sau này hay sao?

Bước vào sảnh bệnh viện, hai người tiến thẳng về quầy lễ tân, đột nhiên xuất hiện hai chàng cảnh sát ngoại hình ưu tú, không tránh khỏi gây nên sự chú ý từ mọi người.

"Xin chào, tôi đến từ đội cảnh sát hình sự của Sở, xin hỏi tôi có thể gặp bác sĩ Tiêu để lấy tư liệu một chút được không? Đây là thẻ ngành của tôi." Nhất Bác lịch sự hỏi nhỏ cô y tá đang trực tại quầy.

Cô gái thoáng đỏ mặt, đưa tay nhận lấy tấm thẻ từ tay Nhất Bác, kiểm tra một chút rồi nói: "Xin lỗi, bác sĩ Tiêu vừa ra ngoài có chút việc, hay là mời hai anh về phòng làm việc trước, tôi sẽ báo với bác sĩ Tiêu là có người của sở cảnh sát đến tìm.". Với nhan sắc này, kể cả bác sĩ Tiêu có đang họp chắc cô cũng bắt anh ra tiếp khách bằng được, chân tay có chút luống cuống, nhưng không phải tâm lí gặp cảnh sát, mà là dạng nhìn thấy soái ca, bên ngoài cố gắng tỏ ra lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm đang gào thét.

"Mời hai người theo tôi."

Y tá dẫn hai người lên tầng 5, đến căn phòng cuối của hành lang bên tay phải thì ngừng lại, mở cửa rồi nói: "Mời hai người vào đây ngồi đợi một chút, tôi đã nhờ người liên lạc với bác sĩ Tiêu, anh ấy sẽ trở về ngay". Cô rót hai cốc trà, khẽ đặt trước mặt hai người. Mùi trà xanh thơm nồng, thoáng cái lấp đầy cả căn phòng. Nhất Bác chợt ngẩn người, sở thích của anh ấy vẫn vậy, vẫn là trà Thiết Quan Âm với hương thơm như hoa cùng vị ngọt hậu thanh khiết, giống như con người của anh ấy năm đó vậy, thanh thuần nhưng lại gây quyến luyến mãi chẳng thể dứt.

Căn phòng làm việc này rất hợp với anh, nằm ở vị trí có ánh nắng nhẹ chiếu vào, đồ đạc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên bàn ngoài laptop và các loại giấy tờ ra còn có thêm một chậu xương rồng nhỏ xanh muốt, có lẽ được chăm sóc rất tốt nên trên đầu ngọn còn có một búp hoa nhỏ chuẩn bị nở. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác quen thuộc, nhưng cậu nhớ mãi cũng không nghĩ ra nổi chuyện gì, đành dẹp bỏ sang một bên.

Đã đợi mười lăm phút, vẫn chưa thấy Tiêu Chiến. Nhất Bác quay sang nhìn Tiểu Khang, nãy giờ cậu ấy vẫn cứ xoay xoay cây bút, mắt thì dán chặt vào quyển sổ, có lẽ đang suy nghĩ về vụ án. Đột nhiên Nhất Bác mở miệng, phá tan bầu không khí yên lặng nãy giờ: "Cậu có suy nghĩ gì về vụ án?"

Đang tập trung suy nghĩ, Tiểu Khang có chút hơi mơ hồ, nghe tiếng nói bên cạnh liền giật bắn mình, ngơ ngác quay sang: "Đội trưởng hỏi em ạ?"

(Longfic - Bác Chiến) Dear, my Dr.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ