Chap 6

1.7K 133 4
                                    

Giờ tan sở là sáu giờ chiều. 

Tiêu Chiến ngồi ở ghế sofa cùng Nhất Bác đọc tài liệu. Suốt hơn một tiếng trôi qua, cả hai chưa nói với nhau thêm câu nào.

Anh khẽ liếc đồng hồ, còn ba mươi phút nữa là đến giờ nghỉ. Nãy giờ cậu vẫn chăm chú suy nghĩ, thi thoảng ngừng lại ghi chú vài điều vào quyển sổ tay đặt bên cạnh. Dáng vẻ khi tập trung làm việc của Nhất Bác quả thật rất cuốn hút, Tiêu Chiến vô thức không nhận ra mình đã ngây ngốc ngồi nhìn cậu được một lúc rồi.

"Trên mặt em có gì à?", đột nhiên Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, vừa cười vừa hỏi.

"Ơ...không có gì...", Tiêu Chiến bị phát hiện nhìn lén nên hơi giật mình, tay chân tự nhiên lại thấy hơi lúng túng, đảo mắt nhìn lại tập tài liệu.

"Thế sao anh nhìn em mãi thế?"

"Anh đâu có nhìn em"

"Rõ là khi nãy anh nhìn em chằm chằm mà"

Tiêu Chiến cảm thấy hơi ngại, đành nói bừa: "Anh nhìn em một tí thì có sao, em lớn lên đẹp trai như vậy, lại không cho anh nhìn à?"

Nhất Bác cố nín cười, không tiếp tục làm khó anh nữa. Mới ở bên nhau một ngày mà nói chuyện đã thoải mái hơn nhiều, không ngượng ngùng như ban sáng nữa, tâm trạng cậu cũng từ đó mà tốt hơn nhiều.

"Sắp đến giờ tan sở rồi, anh về trước tiện ghé qua siêu thị chuẩn bị chút đồ về nấu cơm trước nhé, lát anh gửi địa chỉ nhà cho em", Tiêu Chiến với tay lấy chiếc áo khoác để bên cạnh rồi quay sang nói với Nhất Bác.

"Không cần, để em đưa anh về", Nhất Bác vừa nói vừa đóng tập tài liệu lại.

"Anh lái xe đến mà, em bận thì cứ làm việc đi"

Nhất Bác cũng không cưỡng cầu anh nữa, khẽ gật nhẹ đầu thay cho lời đồng ý. Tiêu Chiến mở nhẹ cửa bước ra ngoài, lịch sự chào các thành viên khác rồi ra về. Bóng Tiêu Chiến vừa đi qua cánh cửa, đội một ngay lập tức đổ xô vào phòng Nhất Bác. Vừa mở cửa, Tân Khải đã quẹt quẹt mũi, vừa hít vừa nói:

"Ái chà đội trưởng này, sao trong phòng anh hôm nay có mùi gì lạ lắm"

Cả đám nhao nhao góp vui.

"Đúng rồi đấy, vừa thơm vừa ngọt, không biết là mùi gì?"

"Em thấy nhất định là hôm nay mới xuất hiện, em vào phòng đội trưởng bao nhiêu lần nhưng chưa ngửi thấy mùi này bao giờ"

Liêu Minh cười khẩy, "Đám cẩu độc thân các cậu chắc chắn không biết rồi, mùi này là mùi...xuân dược đấy", mấy chữ cuối còn ra vẻ huyền bí lấy tay che miệng, nhưng âm lượng lại không giảm là bao.

Nhất Bác cười mỉm, ném cục giấy đang cầm ở tay vào đám hóng hớt đứng trước cửa, "Chuyện của các cậu đấy à, mau mau nghiên cứu tài liệu đi, sáng mai toàn đội họp sớm"

"Lại họp, tối nghiên cứu vụ án muộn khó dậy sớm lắm sếp ơi, sao bây giờ không họp luôn đi ạ?"

Nhất Bác đứng lên, đi qua đám người, lúc gần bước đến cửa thì quay đầu lại, "Vì tôi hôm nay, có người đợi cơm ở nhà rồi", nói rồi xoay người đi thẳng, để lại cả đám đứng mặt nghệt như ngỗng.

(Longfic - Bác Chiến) Dear, my Dr.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ