Jungkook tỉnh lại vào một ngày Seoul mưa tầm tã. Đầu đau, cổ họng khô khốc dây truyền nước, băng gạc quấn lòng vòng xung quanh. Mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi làm đầu óc cậu bừng tỉnh. Chuyện duy nhất cậu nhớ tới là Taehyung, Taehyung đâu mất rồi. Cậu vội bật dậy, luống cuống muốn đứng lên đi tìm anh, cơn đau từ mạn sườn nhói lên làm cậu mất cân bằng ngã sõng soài dưới đất kéo theo dây chuyền nước, thế là cái cây sắt dựng cũng đổ lên người cậu. Tác động mạnh làm cho kim chuyền bị giật ngược hút ngược máu của Jungkook lên dây chuyền.
Taehyung nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vào, cảnh tượng trước mắt đả kích anh một phen đến mức trong một tuần đó anh cứ nhớ mãi không thôi, có khi đêm gặp ác mộng còn mơ thấy nó.
Anh hớt hải chạy lại vội rút ống tiêm ra-"Jungkook!! Em sao rồi??!"
"Tae..."-Jungkook khó khăn thốt lên gọi tên anh
Taehyung đã hứa rằng khi cậu tỉnh dậy mình tuyệt đối không được khóc mà bây giờ lại nước mắt lại ướt đẫm gương mặt nhỏ.
"Em đừng như vậy có được hay không. Em không sống tốt thì anh không thể an tâm..."
Anh sợ rằng sau khi anh đi cậu cũng sẽ như vậy, cũng sẽ tự hành hạ bản thân một cách điên cuồng. Anh không muốn người anh thương vì anh mà đau khổ không tan, đau thương không dứt.
"Taehyung...đừng khóc!"-Giọng cậu khản đặc
Cậu đã làm Taehyung khóc quá nhiều rồi- "Hứa với em.."
"Anh hứa!"
Cậu ôm anh, ghì chặt con người bé bỏng, tiểu bảo bối của cậu vào lòng "Em xin lỗi đã làm anh lo lắng!"-Giữa tháng 12 lạnh lẽo, cậu ngồi đây ôm anh trong lòng lại ấm áp biết mấy. Ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng, ước gì anh không phải rời đi.
"Em xin lỗi vì đã về muộn..."-Jungkook vuốt ve tóc anh nghẹn ngào
"Jungkook..."
"Không!! Anh đừng nói gì cả...Bằng cách nào đi nữa, dù em có phải chết em nhất định phải chữa khỏi bệnh cho anh. Vậy nên anh đừng nói từ biệt, em sẽ không yêu ai ngoài anh, cảm nếu không có anh tất cả cũng chỉ là vô nghĩa. Làm sao anh có thể sống với một cuộc sống không có em bên cạnh."
"..."
"Đừng nói những câu như vậy nữa, em xin anh.Chúng khiến em đau lòng lắm Taehyung à"-Taehyung lòng quặn thắt.
"Chúng ta chắc chắn nhất định có thể bên cạnh nhau, yêu nhau lâu hơn nữa được không anh?"
"Được! Anh sẽ không nói nữa đâu...Anh sẽ không làm Jungkook của anh đau nữa đâu.."
Mưa đã ngừng rơi ngoài thềm cửa sổ bệnh viện, giữa tháng 12 trời hanh nắng nhẹ như có lại như không. Lòng người tan nát, mây cứ trôi mãi phía cuối chân trời, thì ra một cơn gió ghé ngang cũng yên bình quá đỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|KOOKV| Still Here
Fanfiction"Nếu chỉ còn một ngày để sống, anh sẽ dùng khoảng thời gian ấy để quay về quá khứ cùng Jungkook..." Nơi chẳng có đau thương, em vẫn yêu anh nguyên vẹn như ngày đầu tiên. Taehyung chưa từng rời đi, anh vẫn ở mãi nơi đó để chờ em.