Chương 10

15.9K 1.3K 198
                                    

"Vương tổng, chúng tôi phát hiện Lưu tiểu thư xuất hiện ở phụ cận khu nghỉ dưỡng!" Thủ hạ của Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy vào giữa phòng báo cáo tình hình.

Vương Nhất Bác phút chốc đứng phắt người dậy, gắt gao nhìn chằm chằm thủ hạ của mình: "Nói!"

Thủ hạ cung kính gập người cúi chào, tốc độ báo cáo rất nhanh: "Lưu tiểu thư vừa mới đến khu nghỉ dưỡng và đang đi đến khu vực chưa được phát triển của Vương tổng, chúng tôi đã cho người đi theo, đợi cô ta bại lộ ra tòa độ của Tiêu tiên sinh liền sẽ lập tức gửi tin tức tới!"

"Được rồi, cậu xuống đó chờ tin tức đi." Vương Nhất Bác cố gắng tỉnh táo, nhưng thật ra tim đã nhảy lên cổ họng.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, quay đầu nói với Lâm Thước Dương: "Khi có tin tức, cậu đi xem một chút."

Lâm Thước Dương nhíu mày, nói: "Làm sao? Cậu không có ý định đi?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nói: "Coi như tôi... "

Lâm Thước Dương ngắt lời Vương Nhất Bác, nhìn hắn đe dọa, mỗi chữ mỗi câu nói: "Cậu tốt nhất nghĩ cho rõ ràng, cậu đã để Tiêu Chiến thất vọng một lần, nếu như lần này đi cứu Tiêu Chiến không phải là cậu, hai người có lẽ sẽ không thể nữa đâu, đến lúc đó cậu muốn tìm cậu ấy để giải quyết vấn đề trong nhà khả năng cậu ấy không ở đó mà chờ cậu đâu, tôi khuyên cậu nghĩ cho rõ ràng không đến lúc hối hận cũng không kịp."

". . . . . . " Vương Nhất Bác yên lặng, nửa ngày rốt cục ngẩng đầu: "Tôi sẽ đi với cậu."

"Được."

Đã là nửa đêm, mấy vì sao lặng lẽ bò lên trên màn đêm, nhìn bốn phía mười phần tĩnh mịch, thế nhưng sự tĩnh mịch này đột nhiên bị phá vỡ bởi âm thanh của một đôi giày cao gót.

Lưu tiểu thư đi vào nhà kho bỏ hoang đang nhốt Tiêu Chiến bên trong.

Tiêu Chiến đã hai ngày hai đêm không được ăn, da ở khóe miệng bị nẻ, bờ môi trắng bệch, miệng lưỡi đắng khô, đầu óc từng đợt ngất đi, toàn bộ nhờ tinh thần gắng gượng lấy mình để không ngã xuống, nghe được tiếng giày cao gót, ngước mắt lên nhìn chăm chú Lưu tiểu thư đang chậm rãi đi về hướng mình, không nói một lời.

Lưu tiểu thư và người trợ lý đứng cạnh nhau nhìn một chút, bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, cúi người thấp giọng nói: "Tiêu Chiến, cảm giác phải chịu đó như thế nào?"

Tiêu Chiến vẫn trấn định như cũ, khẽ cười một tiếng giễu cợt nói: "Tạm được, cô có chuyện gì sao?"

"A, Vương Nhất Bác vì anh, không ngần ngại gài bẫy tôi, thủ đoạn dơ bẩn và can thiệp vào kế hoạch của tôi." Lưu tiểu thư bóp cằm Tiêu Chiến, "Dáng vẻ anh lấy lòng Vương Nhất Bác thật thấp hèn, anh ấy cứ như vậy mà say mê anh, lúc kể khổ với anh ấy có nghĩ tới thời điểm ngày hôm nay không?"

Tiêu Chiến phản ứng một chút mới hiểu được là cô ta đang nói đến chuyện thiết kế đạo văn, bị logic của cô ta chọc cười, từ đáy lòng cảm thấy nữ nhân này chính là một con ngốc, nhìn lại Lưu tiểu thư không chút nào yếu thế, nói: "Hắc, so với thủ đoạn dơ bẩn, ai so được với cô? Vương Nhất Bác làm việc quả thật đã dùng qua mọi thủ đoạn nhưng so với cô sạch sẽ gấp trăm lần. Về chuyện tôi lấy lòng Vương Nhất Bác, khả năng là cô suy nghĩ quá nhiều, tôi chính là bạn lữ theo định nghĩa khác." Mặc dù là đã từng.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hiệp Ước Hôn Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ