Chương 2

21.3K 1.4K 172
                                    

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến đánh thức con gái dậy: "Tư Điềm, đến giờ dậy rồi."

Tiêu Chiến trong lòng có chút mềm mại, chính anh cũng không biết vì sao lúc trước muốn đặt cho con gái mình cái tên này, khả năng là đã nghĩ trong tiềm thức từ lâu.

Tiêu Tư Điềm mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, tút tút thì thầm nói: "Ba ba... gọi con dậy sớm như vậy làm gì thế ạ."

Tiêu Chiến vuốt vuốt tóc con gái, nhẹ nhàng nói: "Không phải hôm qua con nói là muốn chuyển đến nhà của tên bại hoại kia ở sao, sáng hôm nay chúng ta sẽ đi."

Đôi mắt của Tiêu Tư Điềm sáng lên một cái: "Thật sao? Thật có thể chứ?"

Tiêu Chiến: . . . . . . . Đứa nhỏ này làm sao ngay cả cách nói chuyện cũng giống Vương Nhất Bác như vậy.

"Ding doong." Tiếng chuông cửa vang lên, trợ lý Vương Nhất Bác gõ cửa nhà Tiêu Chiến, đối nghịch với anh nói: "Chào phu nhân, Vương tổng bảo tôi tới đón ngài về nhà."

Tiêu Chiến nhíu mày một cái, nghiêng người mời trợ lý vào cửa nói: "Đừng gọi tôi là phu nhân, tôi không thích."

Trợ lý biết nghe lời liền đổi xưng hô: "Xin lỗi ngài, Tiêu tiên sinh, tôi sẽ đổi xưng hô ngay bây giờ, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?"

Tiêu Chiến bế con gái ra khỏi giường, xem như không có chuyện gì đem túi đưa cho trợ lý, khẽ gật đầu: "Đi thôi."

Trợ lý cầm lấy cái túi mà Tiêu Chiến đưa cho hắn, dẫn đầu đi xuống cầu thang, mở cửa xe đem túi cất kỹ, lại từ trong tay Tiêu Chiến bế lấy Tiêu Tư Điềm, đem cô bé đặt vào chỗ ngồi cho trẻ em ở phía sau.

Tiêu Chiến ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Tư Điềm đã an an ổn ổn ngồi xuống, liền quay đầu nói với trợ lý: "Cậu tìm cách liên lạc với Vương Nhất Bác đi, nhắn tin cho cậu ta bảo chuẩn bị sẵn một phòng cho trẻ em, không ở chỗ cũ nữa, con gái của tôi không có chỗ ở."

Sắc mặt trợ lý sắc đóng băng một chút, hắn nghĩ tới sắc mặt đen như than của ông chủ nhà mình, rõ ràng có chút không muốn gửi tin nhắn đi. Tiêu Chiến cũng không phải cố ý làm khó hắn, anh chính là nghĩ cách ứng phó một chút với Vương Nhất Bác, xem Vương Nhất Bác có thể vì đứa "con hoang" này nhượng bộ đến mức nào.

Cuối cùng trợ lý nơm nớp lo sợ gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, không nhận được câu trả lời, trên đường đi lại nơm nớp lo sợ đến chỗ ở của hắn.

Tiêu Chiến mở cửa xe, ôm Tư Điềm đi vào cửa chính, vừa vào đến phòng khách liền thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở trong phòng khách chờ mình.

"Tiêu Chiến, phòng cho trẻ em tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng." Vương Nhất Bác gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời nói này.

Tiêu Chiến bất động thanh sắc nhẹ gật đầu, trong lòng trong bụng nở hoa: "Được."

"Chuẩn bị một chút, cùng tôi về nhà cũ." Vương Nhất Bác lãnh đạm nói.

Tiêu Chiến nghiêng đầu một chút: "Tại sao phải về nhà cũ?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, không cao hứng nói: "Anh đi bốn năm, người ngoài tôi có thể giấu được, hai lão gia hỏa kia tôi có thể giấu được sao? Còn mặt mũi ở đâu ra."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hiệp Ước Hôn Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ