Chap 14

230 16 0
                                    

Hôm nay là tết Nguyên tiêu, cũng là sinh thần của Ân Phi.
Chính Quốc bảo sẽ đến ăn cơm với cô, mà cuối cùng biến đâu mất hút.
Có chút chán nản nhìn bàn đầy ắp thức ăn, hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, bắt đầu đánh chén.
Tiểu Lệ chuẩn bị nước tắm cho Ân Phi. Đi dạo mấy vòng trong sân cho tiêu thức ăn rồi cô đi tắm. Nước nóng bao lấy thân thể cô mà cảm thấy thật thoải mái. Khẽ đập đập nước, tức giận. Tên Chính Quốc chết dẫm kia cả ngày hôm nay không biết chết ở nơi nào rồi? Liếc mắt nhìn đồng hồ nước, mới có giờ Dậu mà trời đã tối mịt rồi.
Mặc bộ y phục màu trắng ngà mà Tiểu Lệ chuẩn bị, khoác một chiếc áo lông bước ra ngoài sân.
Trong Vương phủ treo đầy đèn lồng sáng chưng mà sao cô thấy Phi Uyển viện lại tiêu điều như vậy? Thở dài, quay sang hỏi Tiểu Lệ:
- Vương gia giờ đang ở đâu?
Tiểu Lệ còn chưa kịp trả lời thì ngoài Phi Uyển môn chuyền đến giọng nói ấm áp:
- Ta ở ngay đây!
Bóng dáng quen thuộc mặc y phục đen, tươi cười bước vào. Ân Phi khinh bỉ nhìn Chính Quốc, sau đó đột nhiên cúi người hành lễ:
- Ân Phi tham kiếm Vương gia! Không biết cơn gió nào đã thổi Vương gia đến đây?
Tiểu Lệ thức thời lui xuống, Chính Quốc ôm lấy cô:
- Giận ta sao?
Ân Phi đẩy chàng ra:
- A... Vương gia đừng chụp tội danh đó lên đầu thiếp! Thiếp nào dám giận dỗi Vương gia?
Chàng chắp tay sau lưng:
- Ta thấy nàng dám thì có! Thôi, cho ta xin lỗi a! Ta đến muộn vì phải đi lấy quà sinh thần cho nàng. Họ đến lúc nãy mới làm xong, ta liền cấp tốc về đây đó!
Nghe đến có quà, Ân Phi mắt sáng bừng. Quên mất mình đang giận tên nam nhân nào đó mà ôm lấy cánh tay người ta:
- Đâu? Đâu? Quà của ta đâu?
- Tí mới cho nàng biết được!
- Êu!
- Ha ha... Hắc Long! Vào đây!- Chính Quốc cất giọng gọi.
1 ý nghĩ xoẹt qua đầu Ân Phi. Hắc Long? Tên nam tử a! Chẳng nhẽ Chính Quốc định tặng cô nam sủng?
Một hắc y nam tử bước vào, cung kính chắp tay hành lễ:
- Vương gia cát tường! Vương phi cát tường!
Chính Quốc kéo nàng đến cạnh chàng, giới thiệu:
- Đây là Hắc Long, thủ lĩnh ám vệ do ta đào tạo. Từ nay Hắc Long sẽ đi theo để bảo vệ nàng! Nhớ kỹ, chỉ là để bảo vệ nàng!- Chính Quốc nghiến răng khi nói ra câu cuối vì thấy Ân Phi nhìn chằm chằm đánh giá Hắc Long.
Ân Phi soi xét nhìn Hắc Long, hô lên:
- A! Tên biến thái lần trước theo dõi ta.
Hắc Long khóe môi co giật. Hắn là không có tình nguyện đi theo bà cô đanh đá này đâu nha. Hắn là bị bắt ép, bị bắt ép đó!
Như nhớ ra điều gì, Ân Phi quay lại chớp mắt nhìn Chính Quốc:
- Chắc... đây không phải quà đâu ha.
Chàng nắm lấy tay cô, lôi đi:
- Đương nhiên là không phải! Để ta dẫn nàng đi chơi!
Vừa bước được ba bước thì chàng bất chợt dừng lại khiến cô đâm sầm vào tấm lưng cứng của chàng. Đang định buông lời nguyền rủa thì thấy chàng hốt hoảng nói:
- Như thế này không được! Đợi ta một chút.
Rồi chàng phi thân bay mất.
Ân Phi, Tiểu Lệ, Hắc Long đều đồng loạt khóe môi co giật khi thấy sau thời gian gần một chén trà Chính Quốc đã quay lại. Trên người mặc y phục màu trắng ngà, đồng màu với bộ của Ân Phi. Tiểu Lệ huých Hắc Long, cảm thán:
- Vương gia của huynh ăn nhầm thứ gì sao?
Hắc Long ngây ngốc đưa tay lên đếm: canh cá ngân, nấm om, gà kho riềng,... Rồi cuối cùng đưa đến kết luận:
- Vương gia không có ăn thứ gì không sạch sẽ đến mức đầu óc có vấn đề nặng như này cả.
Ân Phi hít sâu kìm nén ý muốn đánh người. Cô rất tốt, cô không chấp kẻ điên. Sóng vai cùng Chính Quốc xuất phủ. Phía sau là Tiểu Lệ, Hắc Long và bốn ám vệ nữa.
---------------
- Oa! Đẹp quá đi!- Ân Phi cười tươi như hoa, ngắm nghía kinh thành nhộn nhịp. Đèn lồng treo đầy bên đường, đủ kiểu, đủ sắc. Các sạp hàng tấp nập người mua, kẻ bán. Đông nhất là những sạp trả lời câu đối tặng đèn. Ân Phi tia chúng chiếc đèn hình hoa mẫu đơn liền quay sang đối Chính Quốc mắt chớp chớp cầu mong.
Chàng cười sủng nịnh nhìn cô. Hắc Long tiến lên trả tiền cho ông chủ. Chính Quốc nhận chiếc đèn từ tay chủ cửa hàng, lấy tờ giấy đố ra đọc. Vừa lướt qua chàng liền nhếch mép cười, Ân Phi nhìn biểu hiện đó là biết chàng giải được rồi.
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!- Chính Quốc trả lời.
Ông chủ sạp hàng vừa nhìn là biết đây là người có tiền, bèn nịnh bợ:
- Công tử thật giỏi. Tôi vừa nhìn qua là biết công tử và tiểu thư sắp thành thân rồi! Hai người trai tài gái sắc, quả là một đôi trời sinh. Tôi xin chúc công tử và tiểu thư bách liên giai lão!
Mặc dù câu đầu tiên ông ta nói sai, nhưng mà những câu sau Chính Quốc nghe rất thuận tai liền thưởng tiền.
Bốn ám vệ chia nhau đi trước, sau dẹp đường cho họ. Hai người nổi bật hẳn trong đám đông.
Đi dạo chán chê, Chính Quốc đưa cô đến chỗ thả đèn hoa đăng. Trên dòng sông, những chiếc đèn hình hoa sen, ở đài là nến thắp sáng làm sông sáng rực. Trên bầu trời, những chiếc đèn lồng bên trên có viết ước nguyện của chủ nhân đua nhau bay cao.
Bên bờ sông, tấp nập người thả đèn trời, đèn hoa đăng. Ân Phi tia ngay được một cẩm y nam tử đẹp trai a. Mải ngắm nam nhân đó mà quên mất bên cạnh mình cũng có một mỹ nam đang lải nhải:
- Ân Phi à! Ta... Ta... Ta nhận ra... Ta đã...
Chàng cứng họng khi thấy nàng đang nhìn chằm chằm nam nhân khác mà ngó lơ mình. Tùm! Chàng vừa rơi vào bình dấm chua. Tức giận kéo tay nàng:
- Ân Phi! Nàng dám không nghe ta nói? Nàng dám đi nhìn nam nhân khác sao?
Ân Phi chớp chớp mắt:
- Nhưng mà hắn đẹp trai a! Trai đẹp sinh ra không để ngắm thì làm gì? Nói cho chàng biết nhá, khoa học đã chứng minh ngắm trai đẹp giúp mắt sáng đó.
Tùm! Lần này chàng rơi hẳn vào biển dấm chua. Giữ chặt đầu nàng để cho nàng chỉ nhìn mình, chàng nói:
- Hai mắt của nàng chỉ được nhìn ta. Hai mắt của nàng không được nhìn bất kỳ nam nhân nào khác, ngoài ta.
Ân Phi cười, giơ lên một ngón tay, ngây thơ hỏi:
- Vậy ta nhìn những mỹ nam khác bẳng một mắt thôi nha.
Chàng hít một ngụm khí lạnh, tức giận ra lệnh cho đám ám vệ:
- Các ngươi ngay lập tức hủy dung tên nam nhân kia đi cho bổn vương.
Hắc Long giật giật khóe môi:
- Vương gia! Nam tử đó là con trai duy nhất của Cố Tướng quân đang đánh giặc ngoài biên quan a! Ngàn vạn lần đừng có đắc tội với vị đó.
- Cứ làm theo lệnh bổn vương đi.- Chính Quốc đưa ánh mắt đầy địch ý nhìn Cố công tử.
Ân Phi cảm thấy tiếc cho một mỹ nam, nhưng mà thôi không có sao! Đời còn dài mà dai đẹp còn nhiều a! Nhưng Ân Phi bị dập tắt ý nghĩ đó sau khi nghe câu nói của Lãnh Thiên:
- Các ngươi nghe cho rõ đây. Từ nay bất kể là nam nhân nào đi chăng nữa, chỉ cần Vương phi nhìn lâu hơn thời gian một nén hương liền lập tức hủy dung tên đó.
Cô ngậm đắng nuốt cay, thôi thì cô rộng lượng, nghĩ cho toàn nữ nhân ở Điền quốc này nhất định sẽ không nhìn mỹ nam khác.
Chính Quốc dẫn Ân Phi đến một khoảng đất trống bên hồ. Chắc chỗ này đã được ám vệ phong tỏa nên tách biệt khỏi những chỗ nhộn nhịp kia. Một mảnh tối đen, im lìm.
Ân Phi nhìn Chính Quốc bằng ánh mắt cảnh giác. Đừng bảo là chàng định abcxyz cô ở đây nha!
Chính Quốc ôm cô từ phía sau, chỉ tay về khoảng đất mọi người đang thả đèn trời và hoa đăng:
- Đố nàng biết, ở kia có tất cả bao nhiêu đèn trời, đèn hoa đăng?
Cô bĩu môi:
- Chịu thôi! Nhiều như vậy sao ta đếm được?
Chàng liền ghé sát tai cô, thì thầm:
- Tình yêu ta dành cho nàng cũng vậy. Nhiều không thể đếm được.
Cô sững sờ, không biết nên làm gì tiếp theo thì cảm thấy phía sau mình sáng rực lên. Chính Quốc bịt mắt cô lại, từ từ điều khiển để cô quay ra sau.
Chàng bỏ tay ra, trước mắt cô là những chiếc đèn lồng xếp thành chữ: Ân Phi! Ta yêu nàng. Trên trời, những chiếc đèn có viết chữ tương tự đua nhau bay lên.
- Đẹp quá!
Đẹp không sao tả hết. Ân Phi không khỏi cảm động, lao vào lòng Chính Quốc. Nước mắt không kìm được chảy ra. Cô chưa bao giờ được đón sinh nhật vui như này cả.
Chính Quốc cảm nhận được mỹ nhân trong lòng đang khóc, bèn vỗ lưng nàng an ủi:
- Nàng đừng khóc. Trước đây là ta không đúng, khiến nàng chịu thiệt thòi. Nàng cho ta cơ hội bù đắp nhé!
Ân Phi gật gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra mình đang yên đang lành bị xuyên đến đây, lỡ đâu rồi cũng có lúc trở lại hiện đại. Lau nước mắt, ngẩng lên nhìn Chính Quốc:
- Nếu... Chỉ là nếu thôi... Có ngày ta biến mất khỏi thế gian này để đến một nơi rất rất xa nơi này thì sao?
Chàng ngẩn người khi nghe câu hỏi đó của cô, nhưng ngay lập tức cười ấm áp nói:
- Dù nàng có đi đến đâu đi chăng nữa ta cũng nhất định sẽ tìm thấy nàng. Ta yêu nàng.
Cô cười thật tươi, lại vùi đầu vào ngực chàng:
- Ta cũng yêu chàng!
Chính Quốc sực nhớ ra là còn chưa có tặng quà, bèn lấy trong ngực áo ra một cái hộp đưa Ân Phi:
- Quà của nàng!
Cô mở hộp ra xem, là hai chiếc nhẫn, một to một bé. Nhẫn được làm bằng bạc, chạm khắc tinh xảo. Bên trên đính một viên minh châu sáng. Chàng hí hửng cười, nói:
- Chiếc bé của nàng, chiếc to của ta! Ta phải nhờ thợ giỏi nhất kinh thành mới làm ra được đẹp thế này đấy. Mà một phần cũng là nàng vẽ đẹp a!
Cô là thấy hai chiếc nhẫn này quen quen a! Thì ra là bức tranh hôm Trung thu cô vẽ. Chẳng trách sau hôm đó thì không thấy tranh đâu, thì ra nó ở Ỷ Lãnh các rồi.
Vui vẻ lấy chiếc to đeo vào ngón áp út tay trái cho chàng, cô nói:
- Người ta bảo ngón này nối tới tim. Nhẫn này tượng trưng cho tình yêu của chúng ta.
Chính Quốc cũng đeo chiếc còn lại cho cô:
- Quà hôm nay ta tặng nàng có thích không?
Cô gật như bổ củi:
- Thích!
Chàng nhéo mũi cô, ánh mắt ngập tràn ý cười:
- Thích thì tháng sau sinh nhật ta, nàng tặng ta quà đặc biệt vào.
Rồi chàng ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng của chàng áp lên đôi môi anh đào của cô. Chàng dùng lưỡi càn quét trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Tiểu Lệ, Hắc Long và bốn ám vệ khác vội vàng lui ra xa, quay mặt đi. Họ thi hành câu nói " Bớt nghe, bớt nói, bớt nhìn. Cho tâm thanh tịnh, cho đời bình an" a. Hai vị chủ tử đang tình chàng ý thiếp mặn nồng, không nên để ý.
-------------------
- Vương phi! Lễ vật đã chuẩn bị xong rồi!
Nghe câu nói của Tiểu Lệ, Ân Phi khẽ liếc nhìn. Trên khay Tiểu Lệ đang cầm là một miếng ngọc hình em bé bụ bẫm, to bằng bàn tay. Cô khẽ vuốt ve miếng ngọc, nhếch môi cười:
- Chúng ta đến Vân Uyển viện thăm Lưu Trắc phi thôi! Hôm nay nàng ta hết hạn cấm túc đó!
Hai người một chủ một tớ hướng phía đông Vương phủ đi tới.
---------------
Ân Phi để Tiểu Lệ dâng lễ vật xong thì cho nàng và Tố Hà lui ra ngoài, không có lệnh cô thì không được vào. Cả hai người đều lưỡng lự nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh băng của cô thì không tình nguyện lui ra.
Lưu Vân nhìn thấy miếng ngọc mà mặt biến sắc, hết trắng lại xanh. Ngay sau đó, nàng ta hất mạnh miếng ngọc xuống đất, vỡ tan rồi lao đến chỗ Ân Phi đang ngồi. Hai tay nàng ta nắm chặt lấy bả vai cô, ánh mắt vằn tia máu nhìn cô:
- Hoàng Ân Phi! Ngươi cầm miếng ngọc đó đến đây làm gì? Trêu ngươi ta sao? Giả dối! Mang miếng ngọc đến để cầu phúc cho đứa bé? Có mà cố tình khơi lại cho ta nhớ chuyện ta sảy thai.
Ân Phi kìm nén đau đớn từ hai bả vai chuyền đến, cười quyến rũ nhìn Lưu Vân:
- Ta là thuần túy có lòng tốt mang miếng ngọc đến cầu phúc cho đứa bé thôi mà!
Cô thầm chửi trong đầu. Miếng ngọc đó rất đắt a! Nếu không thích thì trả cô mà chẳng được, có cần kích động ném vỡ vậy không?
Lưu Vân chuyền hết lực lên hai bả vai của Ân Phi, nghiến răng nói:
- Tất cả là tại ngươi. Tại ngươi nên ta mới mất đi đứa con. Tại ngươi Vương gia mới không để ý tới ta nữa. Tất cả là tại ngươi.
Ân Phi đau muốn chết, hất mạnh làm Lưu Vân ngã nhào xuống đất. Cô ngồi xổm xuống chỗ nàng ta ngã, cười nhạt:
- Có trách thì trách đứa con của cô xấu số, đầu thai đúng vào bụng của người mẫu thân độc ác, không tiếc thủ đoạn để leo lên ghế Vương phi. Nếu cô thu liễm an an ổn ổn làm một Trắc phi, thì đứa con của cô sẽ mất sao? Ta cũng phải công nhận, thủ đoạn của cô thật cao minh a! Bất quá, Vương gia lại chỉ tin tưởng ta, không mắc kế bẩn của cô. Còn về việc Vương gia không để ý đến cô nữa! Ha! Nực cười! Cô không nhớ sao? Vương gia với ta vốn dĩ là một đôi. Cả Điền quốc này đều công nhận điều đó. Cô mới là người vô duyên vô cớ chen vào giữa chúng ta. Chỉ mình cô tự biên tự diễn, ngộ nhận ta cướp Vương gia. Đã đi cướp phu quân người khác còn không biết xấu hổ sao?
Lưu Vân nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù. Nàng ta càng tức giận, cô càng muốn trêu nàng ta:
- Sao? Bị ta nói trúng tim đen không cãi lại được à?
Ân Phi vui vẻ đứng dậy, rời khỏi Vân Uyển môn. Vừa bước ra đến cửa đã nghe thấy tiếng gào của Lưu Vân, cô quay lại châm chọc nhìn Tố Hà:
- Ngươi nên mời đại phu đến khám nhanh thì hơn. Không bệnh điên để lâu là Trắc phi của ngươi khó chữa đấy.
--------------
Tiến bước về Phi Uyển viện, vừa đi, cô vừa ngắm nhìn mặt trời đang lặn xuống. Ngước lên trời mỉm cười " Hoàng Ân Phi cổ đại a! Ta coi như trả thù cho cô rồi nha. Vậy nên cô nhường Chính Quốc cho ta nhé! Ta lỡ yêu chàng mất rồi." ( au: r đó vương phi iu vương gia r nha các nàng )
Đặt chân vào Phi Uyển viện đã thấy Chính Quốc tựa vào cửa tươi cười nhìn cô. Cô xách váy chạy đến bên chàng:
- Hôm nay chàng đến sớm thế? Phụ hoàng không giao tấu chương cho chàng hả?
Chàng hôn lên trán cô, trả lời:
- Ta là đến nhắc khéo với nương tử để nương tử biết còn chưa đến mười ngày nữa là sinh thần ta. Vậy mà ta thấy nương tử chẳng chuẩn bị gì cả.
Hai người sóng vai bước vào phòng, nói cười vui vẻ.
Một gia đình hạnh phúc khiến ai cũng ghen tị.

Endchap
Sắp gặp giông bão r nha mn
Truyện thì phải lúc lên lúc xuống chứ ko thể nào cứ êm êm trôi đi nha
Chuẩn bị đê chắc sẽ có chút đâu lòng á
Nhớ vote cho tui

[edit/Sinkook]Vương phi thất sủng : Hoàng Ân Phi nàng dám ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ