Kỳ thi qua một cách êm đềm, mọi người tạm thời gác điểm thi sang một bên, bắt đầu bận rộn cho ngày cuối học kỳ. Ban sáng sẽ tổ chức lễ tổng kết cho toàn học sinh, đến chiều tối sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ dành cho học sinh năm ba vì vậy câu lạc bộ Dance và Thanh nhạc đều tham gia vào bữa tiệc chia tay chủ yếu để góp vui.
Vì gần đây thời gian bận rộn Jimin, không gặp Jungkook thường xuyên. Mãi cho đến một ngày trước khi diễn ra lễ tổng kết, Jimin có đến tìm Jungkook nói chuyện.
"Trả ô cho cậu này, mượn lâu vậy rồi mà bây giờ mới trả. Xin lỗi nha."
Nhận lấy cái ô, trên tay cậu, Jungkook bật cười.
"Có gì đâu, cậu thích thì tớ tặng luôn cho cậu."Jimin mỉm cười, cúi đầy nhìn mũi bàn chân đang nghịch kiến dưới nền đất. Đột nhiên cậu thấy khó khăn khi đối mặt với Jungkook lúc này. Đứng tần ngần mãi vẫn chả nói được gì, Jungkook thấy lạ, khó hiểu hỏi cậu:
"Cậu còn chuyện gì muốn nói với tớ à."" Tớ..." Jimin khó xử.
"Sao thế? Tớ đang nghe đây, cậu nói đi."
"Cái này...tớ đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên nói cho cậu hay không?"
Thấy dáng vẻ lúng túng của Jimin, đầu tiên, nụ cười của Jungkook trở nên gượng gạo thiếu tự nhiên, sau đó hắn đột nhiên thấy khó thở, lồng ngực như bị ai bóp nghẹt, đầu óc trở nên căng thẳng. Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều lý do mà Jimin định nói ra ngay lúc ngày.
"Jungkook à, vào bữa tiệc chia tay ngày mai, tớ định sẽ tỏ tình với Hoéok..."
Đùng. Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hắn, bên trong như có một cái búa giáng xuống đầu từng cái không thương tiếc hắn, đầu hắn đau, tai ù đi. Điều đáng sợ nhất cũng là điều hắn không muốn nghe nhất cuối cùng cũng xảy ra. Jungkook biết rồi sẽ có một ngày điều này sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn, nhưng không ngờ nó lại đến quá bất ngờ trong, giây lát hắn không phản ứng kịp, những gì Jimin nói tiếp theo sau đó, Jungkook hoàn toàn không nghe lọt vào tai.
"Tớ biết nói như thế này sẽ rất bất ngờ, thậm chí cũng sẽ là một cú sốc rất lớn đối với cậu..."
"Vậy cậu nói ra làm gì? Nếu biết tớ sẽ đau lòng, vậy cậu nói ra làm gì? Hay là, cậu muốn tớ giúp cậu tỏ tình với cậu ta?"
Giọng Jungkook rất lớn, Jimin giật mình. Lần đầu tiên trong đời, Jungkook nặng lời với mình, Jimin đương nhiên bị doạ cho sửng sốt. Từ trước tới nay, Jungkook trong mắt cậu là một người dịu dàng, ấm áp, tính tình rất tốt, mặc dù trong mắt người khác có thể cậu ấy có phần lạnh lùng, tính tình lạnh nhạt, không thích bắt chuyện với người khác, cũng không có hứng thú khi người khác bắt chuyện. Nhưng Jungkook chưa bao giờ đối xử với Jimin như vậy, lúc nào bên cậu, hắn cũng cười rất tươi, ánh mắt không có một tia lạnh lùng mà lại như một đứa trẻ, đầy ắp những ngọt ngào, tuy rằng có những lúc bản thân bị hắn chọc cho đến mức giận đến muốn khóc, nhưng tổng quan tính ra lại rất tốt với cậu.
Jungkook cũng biết mình lớn tiếng, vội im ngay. Jimin tròn mắt nhìn mình, hắn biết giờ bản thân nhìn rất đáng sợ, nhưng hắn không thể tài nào kìm lại lửa giận đang sôi lên trong lòng. Jimin nghĩ rằng hắn sẽ mỉm cười, vui vẻ ủng hộ, mở miệng nói ra những câu cổ vũ tinh thần sáo rỗng như mấy lần trước ư? Không hề, hắn ghét điều này, cũng ghét luôn cả bản thân mình trước kia, tại sao mình lại ngu ngốc nhận lời giúp Jimin chứ, để hắn nhận lại được gì? Chỉ toàn là cơm chó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KOOKMIN] Tình đơn phương
FanfictionGiúp người mình thích theo đuổi người mà người mình thích.