Chương 33

48 1 0
                                    


Dù Niels đẩy tay cô ra, nhưng lực không hề lớn, không thể khiến cô bị ngã.

Phàn Hi thích bày trò, cái này Niels biết rõ, anh nghĩ rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nên không để ý đến cô. Mấy phút sau, cô vẫn nằm cạnh giếng, không có tiếng động gì, anh mới bắt đầu cảm thấy không đúng.

Anh ngồi xổm xuống, kéo lớp khăn che của cô ra, mặt anh lập tức biến sắc. Anh vội bế cô lên, chạy về phía xe của quân đội. Trên đường đi gặp Mark, Mark thấy anh bế Phàn Hi, còn cười toe toét trêu chọc.

Niels nói, "Cô ấy bị trúng độc của trùng đông, hình như là bị dị ứng."

Nghe anh nói vậy, Mark mới nhìn nửa bên mặt bị sưng đỏ của cô, lo sợ kêu lên, "Sao lại thế chứ? Ban nãy vẫn còn tốt mà."

Niels không có tâm trí nói lời vô nghĩa, liền hỏi, "Frank đâu rồi?"

"Cậu ta ở phòng khám rồi. Hôm nay ở đó bắt đầu mở cửa."

Niels nói, "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

"Anh muốn đưa cô ấy đi à?"

"Ừ."

Nơi này cách phòng khám bọn họ mới xây không xa, đi mất khoảng 10 phút, vì vậy Mark không nói gì, móc chìa khóa ra đưa cho anh.

Niels đạp chân ga, xe Jeep vụt đi.
Trên đường xóc nảy, Phàn Hi liền tỉnh lại, nhưng trên mặt vừa sưng vừa đau, cô đưa tay định chạm vào. Thấy vậy, Niels chặn tay cô lại, nói, "Đừng đụng vào."

Bàn tay của anh rất lớn, lại ấm áp, trái tim Phàn Hi khẽ run lên, cô hỏi, "Tôi bị làm sao thế?"

"Bị côn trùng đốt, tôi đưa cô đến phòng khám của Frank."

Phàn Hi cười hì hì, nhìn anh nói, "Không phải anh nói anh bận, không muốn tôi làm phiền sao? Xem ra trong lòng anh tôi cũng quan trọng đấy chứ."

Anh muốn rút tay về, liền bị Phàn Hi nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau giống như đôi tình nhân.

Mười phút rất nhanh trôi qua, Niels mở cửa xe, đợi cô tự đi xuống. Ai ngờ, cô ỷ lại, duỗi hai tay về phía anh, làm nũng, "Tôi không có sức gì cả, anh bế tôi đi."

Anh nhíu mày, nhưng vẫn đưa tay bế cô lên.

Cô dựa vào lồng ngực anh, hỏi, "Tôi có nặng không?"

Anh lắc đầu.

"Vậy sao anh lại nhíu mày?"

Cô đưa tay định chạm vào mặt anh, lại bị anh nghiêng mặt tránh đi.

"Cô giữ lại ít sức lực đi có được không?"

"Không được." Cô nhìn anh, cười nham hiểm, "Sức lực của tôi chính là để trêu anh."

Niels im lặng.

Frank đang bận rộn khám bệnh, thấy Niels bế Phàn Hi đến, vội đứng dậy đón, "Làm sao thế?"

Niels không nói gì, kéo khăn che mặt cô ra cho anh ta nhìn.

Sắc mặt Frank vô cùng nghiêm trọng, chỉ vào giường bệnh, "Để cô ấy nằm xuống kia."

Phàn Hi nằm ngửa, nhìn Niels từ đầu đến chân. Niels bắt đầu thấy đau đầu, cô gái này đã xảy ra chuyện, còn không chịu ngoan ngoãn.

Frank hỏi, "Em có biết mình bị dị ứng với cái gì không?"

Phàn Hi lắc đầu, "Không biết."

"Trước đây từng bị dị ứng bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

Frank quay đầu nói với Niels, "Tôi phải biết cô ấy bị dị ứng với cái gì, ở đây thiết bị không đủ, tôi không kiểm tra được."

Niels thấy cô vẫn tỉnh táo, liền nói, "Vậy để cô ấy ở chỗ cậu một thời gian, phiền cậu chăm sóc cô ấy."

Frank nói, "Anh yên tâm đi."

Nghe vậy, Phàn Hi nén cơn choáng váng xuống, ngồi dậy hỏi, "Anh phải đi à?"

Niels gật đầu, "Tôi không phải bác sĩ, có ở lại cũng vô dụng."

Phàn Hi trèo xuống giường, "Vậy tôi cũng đi."

Hai người còn chưa kịp ngăn cản, chân cô đã mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất. Cô ngẩng lên, vừa vặn nhìn thấy mình trong gương trên bàn làm việc của Frank, một bên mặt sưng đỏ nhìn như quỷ, cô giật mình, sợ hãi thét lên.

Cái gì cũng có thể mất đi, chỉ có khuôn mặt này là không thể, khuôn mặt này là thứ giúp cô kiếm tiền.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, há miệng nhưng lại không có âm thanh, tựa như có bàn tay bóp nghẹt cổ họng cô, khiến cô không thở nổi.

Frank biến sắc, vội nói, "Giữ cô ấy lại, tôi tiêm adrenalin cho cô ấy. Tôi không biết dị ứng này có hại thế nào, cứ phải đưa đến bệnh viện đã."

Tiêm xong, dấu hiệu co rút dần biến mất, mắt cô cũng không còn thần thái, mà trống rỗng vô hồn, có dấu hiệu của cơn sốc.

MÊ TÌNH BERLIN - Engelchen _ FULLWhere stories live. Discover now