Chương 36

54 2 0
                                    

Hôm sau, Hội Chữ thập đỏ chuyển đến rất nhiều đồ quyên góp, quần áo, lương thực, đồ dùng học tập gì đó, để gửi cho dân bản xứ.

Người Đức cũng có đồ cần chuyển, liền để chung một chỗ. Xe bắt đầu khởi hành, Phàn Hi đã đi qua con đường này nhiều lần, chẳng còn lạ lẫm nữa. Bên đường là sườn núi cát vàng, ở đầu và cuối có hai chỗ rẽ, bên phải là đi quận Kang, bên trái là đến thôn Fazat, còn trường học và phòng khám được xây dựng ở giữa.

Sau khi xe dừng lại, một đám trẻ con ào tới vây quanh, vỗ vỗ vào cửa kính xe, cười đùa ầm ĩ. Phàn Hi không khỏi nhíu mày, cô nghĩ tới 30 triệu fan hâm mộ, lúc ở trong nước, cho dù cô đi đến bất cứ đâu, cũng khiến nơi đó ồn ào.

Cảm giác giống như các vì sao vây quanh mặt trăng...Cô có chút hoài niệm.

Có điều ở nơi này, cô vẫn là nữ vương, chỉ là người ở bên cạnh khác đi mà thôi.

Thấy cô ngẩn người, Mark ném cho cô hai cái túi, nói, "Cho cô đấy."

Cô mở ra, bên trong đều là bánh kẹo, socola, "Tôi không thích đồ ngọt."

Nghe vậy, Mark cười ha ha, chỉ đám trẻ con bên ngoài, "Ai bảo để cô ăn chứ? Tôi cho cô là để cô phát cho đám trẻ ngoài kia kìa."

Chơi đùa với trẻ con không phải sở trường cả Phàn Hi, cô liền nói muốn đi bê gạch. Nhưng chân tay cô trắng nõn thế này, cho dù cô muốn, đám binh lính kia cũng không cho cô làm, nên mới để mấy việc nhẹ nhàng cho cô.

Mark mở cửa xe, chân trái vừa bước xuống, chân phải đã bị đám trẻ ôm chặt lấy, dùng tiếng Pashto nói, "Quà quà quà!"

Mark chỉ về phía Phàn Hi ngồi trong xe, vì vậy đám trẻ chuyển mục tiêu, chạy về phía cô."

Phàn Hi thở dài, đành leo xuống xe.

Mấy đứa bé này đúng là lòng tham không đáy, phát hết đống bánh mà chúng vẫn bám chặt quần áo của cô, còn định giật túi của cô nữa.
Bởi vậy, cô ghét nhất là trẻ con, nhất là mấy đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế. Nhưng những khổ sở cô đang phải chịu, đều là do cô tự chuốc lấy.

Bị đám trẻ bám chặt không rời, cô không thể di chuyển, đành ném nắm kẹo ra xa. Thấy vậy, chúng lập tức thả quần áo cô ra, nhào ra cướp kẹo.

Niels vừa xuống xe thì chứng kiến cảnh đó, khiến anh vừa bực vừa buồn cười.

Phàn Hi ngồi trên một tảng đá lớn, vắt chéo chân, trên mặt không để lộ cảm xúc gì, thỉnh thoảng ném một nắm kẹo đi, đám trẻ lại đuổi theo nắm kẹo. Vẻ mặt cô vô cùng thờ ơ, khiến người ta nhìn thấy còn nghĩ cô đang cho vịt ăn chứ không phải đang phát đồ cho đám trẻ.

Cảm nhận được ánh nhìn, cô quay đầu lại, bốn mắt gặp nhau giữa không trung.

Đôi mắt xanh lục tịch mịch như có một thế giới khác, một thế giới khiến anh không thể khống chế bản thân, bởi trong thế giới đó có cô.

Hai ánh mắt giao nhau trong chớp nhoáng cũng đủ để gợi lại những hình ảnh trong đầu, cơ thể mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, ngón tay mảnh khảnh của cô, còn có cả nơi ẩm ướt kia nữa...

Những hình ảnh đó khiến cổ họng anh lập tức siết chặt, khô khốc.

Anh dời mắt, tiếp tục làm việc của mình.

Giao từng nhiệm vụ cho cấp dưới xong, Niels cúi đầu nhìn bản đồ, nhưng toàn bộ kế hoạch sớm đã tính sẵn trong đầu, anh chỉ đang giả vờ mà thôi. Toàn bộ chú ý của anh vẫn tập trung trên người Phàn Hi, mặc dù quay lưng về phía cô, nhưng anh biết cô vẫn đang nhìn mình. Bởi anh có thể cảm nhận được ánh mắt của cô. Từ sau khi biết Phàn Hi, anh đã hiểu cái gì gọi là cảm giác tồn tại.

Phàn Hi cầm nắm kẹo socola cuối cùng ném đi, thế là hoàn thành nhiệm vụ. Cô phủi tay đứng dậy.

Tim Niels như nhảy ra ngoài, anh có thể cảm nhận cô đang đi về phía mình. Gió nhè nhẹ, mùi thơm nhàn nhạt nhưng vô cùng mê hoặc.

Anh cho rằng cô định nói gì với mình, nhưng hóa ra cô đến trước mặt Mark, hỏi, "Các anh định làm gì tiếp?"

Mark nói, "Nhà của trưởng thôn mới ở trong kia, chúng ta phải vào đó bàn bạc."

Cô tiếp tục khách sáo, "Về chuyện của trường học, phòng khám à?"

Mark vốn không coi Phàn Hi là người ngoài, hơn nữa đây cũng chẳng phải cơ mật, nên nói hết với cô.

"Không phải, nói về cánh đồng cây anh túc ở đây."

"Cây anh túc?" Cô cảm thấy thú vị, liền hỏi, "Có thể cho tôi đi xem không?"

"Được."

"Không được."

Hai âm thanh vang lên cùng lúc. Người nói "được" là Mark, người nói "không được" là Niels.

Phàn Hi lạnh lùng nhìn Niels, "Sao vậy? Sợ tôi nuốt hết chỗ anh túc đấy à?"

Mark sợ nhất là phụ nữ nổi giận, mà Phàn Hi còn là người đẹp, vội nói, "Không phải, không phải, tại ở quanh đây có đầm lầy. Lão đại sợ tôi không biết đường."

Mark đang tìm lối thoát, nhưng Phàn Hi không chịu hiểu, nói tiếp, "Không biết đường, anh là bộ đội đặc chủng kiểu gì thế?"

Bị cô nói vậy, Mark lập tức im lặng, chẳng trách Frank nói cô là nữ ma đầu, quả không sai!

Chuyện này vốn không phải Mark châm ngòi, nên anh ta nhanh chóng rút lui thì hơn, Mark nhìn Niels, như thể muốn cổ vũ anh chiến đấu một mình thật tốt, rồi quay người chuồn đi.

Chỉ còn lại hai người, Phàn Hi đi đến cạnh Niels, nhìn thoáng qua tấm bản đồ, hỏi, "Tối hôm qua, ngủ có ngon không?"

Niels bất động, "Ngon."

"Có hay không..." Ánh mắt cô dán chặn vào quần anh, mặc dù cô không nói rõ, nhưng anh thừa hiểu ý của cô.

"Ngon."

"Anh nói dối." Cô cầm bản đồ, vẻ mặt như thể không quan tâm, nhưng từng lời của cô đều khiến anh kinh hãi, "Nếu như ngủ ngon, tại sao ba giờ sáng vẫn còn tiếng kéo ghế, còn có cả âm thanh..."

Lòng anh lập tức nóng như lửa đốt. Cô nói không sai, đúng là anh...dùng tay phải, trong đầu tưởng tượng đến cô, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười, mỗi động tác. Anh cho rằng chỉ có mình anh biết, không ngờ cô cũng sớm biết rồi.

Cô gái này thật đáng sợ.

"Cuối cùng cô muốn thế nào?" Giọng nói của anh đã không còn sự bình tĩnh như trước. Phàn Hi chính là người đầu tiên dồn anh vào chân tường.

Phàn Hi cười nói, "Tôi như thế nào, phụ thuộc ở quyết định của anh."

Niels nhìn cô, "Có phải chỉ cần tôi ngủ với cô, sau này cô sẽ không làm phiền tôi nữa?"
Cô buông bản đồ, nheo mắt lại, nửa người cô dán chặt vào cánh tay anh, ngón tay sờ soạng phía dưới của anh, "Vậy phải xem cảm giác thế nào, là không có gì đặc sắc, hay là muốn ngừng nhưng không được."

Anh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, "Phàn Hi, cho dù quá khứ của cô đau khổ tới đâu, cô cũng đừng sỉ nhục bản thân như thế."

Cô khẽ giật mình, lập tức đứng thẳng dậy, nhếch môi cười lạnh, "Đàn bà tìm đàn ông vì tình dục là sỉ nhục. Vậy anh tự 'lái máy bay' thì là cái gì?"

Giọng nói của cô vô cùng sắc bén, Niels biết mình đã lỡ lời, định nói thêm gì đó rồi lại thôi.

Mark đã xong việc, định hỏi Niels xem làm gì tiếp theo, không ngờ hai người họ vẫn vô cùng căng thẳng. Anh ta lập tức hối hận, vội hỏi, "Lão đại, chúng ta có cần tìm trưởng thôn nữa không?"

Niels thu lại cảm xúc, nói, "Có. Tiểu đội một và hai thu đội. Tiểu đội ba đóng giữ ở đây."

Phàn Hi nói, "Tôi cũng đi."

"Chúng tôi làm nhiệm vụ, cô đi làm gì?"

Phàn Hi cười, "Tôi cũng đi làm nhiệm vụ."

Niels nghe xong, da đầu liền tê rần, nói, "Ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm, ai sẽ bảo vệ cho cô?"

"Không phải các anh đã kiểm tra thôn này rồi sao?"

Niels lắc đầu, "Ở đâu cũng có nguy hiểm."

Phàn Hi tiếp lời, "Đúng thế, ở đâu cũng có nguy hiểm, vì vậy ở lại nơi này cũng có thể bị tập kích."

Niels không muốn cãi nhau với cô, mở bộ đàm phân công nhiệm vụ.

Cô nhìn anh một cái, xoay người rời đi.

Còn tưởng rằng cô đã bỏ cuộc, ai ngờ 10 phút sau, người trong Liên minh Phụ nữ Mazar-Sharif tới, đi sau là Phàn Hi.

"Thiếu tá, nghe nói anh muốn tìm trưởng thôn?" Người nói là Khan.

Niels gật đầu.

"Vậy cho tôi đi cùng. Tôi muốn thuyết phục trưởng thôn cho các bé gái đến trường học, nhưng một người thấp cổ bé họng như tôi không thể thuyết phục ông ta dễ bằng các anh. Hơn nữa tôi cũng có thể làm phiên dịch."

Niels không còn cách từ chối.

Phàn Hi nhìn anh, khóe miệng cong cong như khiêu khích.

Niels không nhìn cô, ngồi ở ghế phụ.

Mark leo lên xe, ngồi cạnh Phàn Hi, hạ giọng, "Cô được lắm, một khi anh ấy đã quyết định, không ai có thể thay đổi."

Phàn Hi bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bởi anh vô dụng thôi."

Nụ cười của Mark lập tức cứng đờ...

Xe chạy đến thị trấn nhỏ, bởi vì không có đường cho xe, mọi người đành xuống đi bộ.

Hai đội nhỏ, tổng cộng 8 người, đều trang bị vũ khí đầy đủ. Trong tay bọn họ cầm súng AK, ba người phía trước mở đường, ba người phía sau bảo vệ, Mark và một người nữa đi hai bên, Niels đi ở giữa.

Phàn Hi nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ, nhiều người bảo vệ như vậy, có muốn tấn công anh cũng khó.

Fazat vô cùng đơn sơ, chỉ có một con đường, lại còn là do người Đức làm, những chỗ khác đều là cát vàng. Nửa đêm mưa lớn, đất cát ngấm nước, trở nên lầy lội bẩn thỉu.

Hai bên đường có nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ đi lại, bọn họ nhìn đám đàn ông lạ mặt, vội kéo khăn cúi đầu. Ngược lại là đám trẻ con, nhìn thấy người lạ còn cười toe toét.

Cũng có vài người đàn ông trung niên, mỗi lần thấy họ, đám binh sĩ liền nắm chặt súng, đề cao cảnh giác, luôn ở trong trạng thái chiến đấu.

Đã đến nhà trưởng thôn, gọi là nhà nhưng cũng là xây bằng đá, nguyên thủy thô ráp, chẳng khác thời tiền sử là mấy.

Niels đứng lại, lúc này, mấy đứa trẻ trong nhà chạy ào ra, ôm lấy chân binh lính Đức, còn thò tay vào túi quần bọn họ, luôn miệng kêu, "Kẹo, kẹo."

Niels có chuẩn bị đồ, liền đem phân phát cho chúng, nhưng Mark chẳng đủ kiên nhẫn, liền ném ra xa.

Thấy bọn họ định đi vào trong, Khan ngăn lại, nói, "Trưởng thôn thích yên tĩnh, không muốn nhiều người vào trong, lại còn mang theo vũ khí nữa."

Mark ngẩng đầu nhìn Niels, chờ anh lên tiếng.
Niels trầm ngâm nói, "Mark vào với tôi, những người còn lại chờ ở ngoài, nếu nửa tiếng sau tôi không trở lại, lập tức hành động."

"Rõ!"

Khan vô cùng quen thuộc nơi này, vì vậy anh ta dẫn đường phía trước.

Trưởng thôn hiện tại là Jammy, trưởng thôn trước ông ta bị đám Taliban bắn chết trước khi người Đức đặt chân tới đây.

Nếu không phải người Đức bảo vệ nơi này, chẳng ai dám nhận vị trí trưởng thôn, bởi cứ có một người nhận, đám khủng bố liền giết người đó. Bọn chúng không muốn người ở đây liên kết với binh lính ngoại quốc.

Đường vô cùng nhỏ hẹp, còn có mấy người đàn ông ngồi bên đường, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Phàn Hi, tựa như không hiểu tại sao phụ nữ có thể xuất hiện cùng với đàn ông.

Mark quay đầu nói, "Cô cẩn thận chút, đừng để đám người ở đây bắt về làm vợ."

Phàn Hi đá vào vách tưởng, vách tường lập tức vỡ một lỗ, bụi đất mù mịt.

Mark sờ sờ mũi, ngó đi chỗ khác, đám đàn ông Afghanistan vừa nhìn cô cũng không dám nhìn thẳng nữa.

Nhưng cô cảm thấy Mark nói cũng đúng, cứ đề phòng thì hơn, vì vậy cô kéo khăn trùm kín mặt.

Đi một hồi cuối cùng cũng đến nhà trưởng thôn.

Mark vừa định đi vào, Khan lại ngăn anh lại.

MÊ TÌNH BERLIN - Engelchen _ FULLWhere stories live. Discover now