"Thân ái, đứa trẻ ngoan, kể từ bây giờ Riddle sẽ là bạn cùng phòng của con. Nếu sau 1 tuần trôi qua mà con cảm thấy không thích cùng phòng với Riddle thì báo với ta một tiếng, được chứ đứa trẻ?"
Viện trưởng Coderlilia nở nụ cười phúc hậu nhìn đứa trẻ thấp hơn mình nửa người, trên người độc nhất một chiếc áo sơ mi trắng dài tới tận đầu gối, chiếc quần kaki rộng thùng thình, mái tóc thì rối bù cả lên, nhưng đôi mắt màu lục bảo xinh đẹp ấy vẫn sáng một cách kì lạ.
Đứa trẻ được viện trưởng nhắc tới liền đưa bàn tay gầy lên chỉnh lại cặp kính tròn đã bị gãy ở phần gọng, phải dùng băng keo sửa lại rồi chỉnh lại mái tóc rối bù của chính mình. Xem ra cậu nhóc này muốn tạo ấn tượng tốt trong lòng cậu bạn cùng phòng mà mình sắp ở cùng. Thật đáng yêu.
Nhưng con quái vật xấu xí kia thì lại không hợp với thiên thần đáng yêu này. Bà Coderlilia thầm cảm thán.
Bà Coderlilia đưa tay lên gõ cửa, gõ tới lần thứ ba thì bên trong mới vọng ra tiếng kêu: "Cửa không khóa."
Nhận được sự cho phép của đối phương, bà mở cửa ra và đẩy cậu nhóc đáng yêu đứng cạnh mình nãy giờ vào trong.
Đập vào mắt họ đầu tiên là hình ảnh một cậu nhóc tầm 8 - 9 tuổi đang nương theo ánh sáng mờ ảo phát ra từ chiếc đèn dầu cũ kĩ mà đọc sách. Cậu nhóc này dường như không để tâm tới người vào là ai mà vẫn tiếp tục công việc đọc sách của mình.
Chà, đây quả là một mỹ thiếu niên!
Đôi mắt đen lay láy ấy nhìn chằm chằm vào từng dãy con chữ trên trang giấy đã ngã vàng, cặp mày liễu xinh đẹp thi thoảng khẽ nhíu lại, có lẽ là cậu trai ấy đang hứng thú với những câu chữ chăng?
Dáng người cậu ta thoạt nhìn cũng khá gầy gò, nước da trắng bệt và xanh xao, thoạt nhìn trông giống như người bệnh.
Cậu trai trẻ này ước chừng mai sau sẽ là quý ông với nhan sắc làm say mê, điếu đổ biết bao cô gái đấy.
Viện trưởng Coderlilia hắng giọng: "Riddle, đây là Harry Potter, đứa trẻ này kể từ bây giờ sẽ là bạn cùng phòng của con. Hãy đối xử thật tốt, phải thật thân thiện và hòa đồng với đứa trẻ đáng yêu này, được chứ?" Dứt câu, bà khẽ nhướng mày nhìn đứa trẻ vẫn đang chăm chú đọc sách kia, giọng điệu tỏ vẻ không hài lòng.
"... Vâng ạ." Tom gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chịu ngước mắt lên nhìn đối phương dù chỉ một lần. Ai quan tâm tới bạn cùng phòng thì cứ quan tâm, Tom Riddle hắn thì không. Huống hồ chi, bởi vì những sự việc kì lạ xảy ra xung quanh hắn mà những người bạn cùng phòng trước đây đều lần lượt khóc nháo lên đòi đổi phòng chỉ sau ba ngày. Người trụ được lâu nhất là khoảng tầm một tuần, và mặt mũi, ngoại hình cũng như tên tuổi người kia ra sao thì hắn cũng chẳng nhớ nổi.
Căn bản là hắn chẳng thèm quan tâm. Muốn làm gì thì làm, hắn không cấm cản. Miễn sao là đừng chọc tới giới hạn của hắn là được.
Viện trưởng Coderlilia hừ lạnh, bà đưa chiếc chăn mỏng, cái gối cùng một bộ đồ trên tay mình cho Harry rồi xoay người rời đi, để hai đứa trẻ lại làm quen với nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
(TomHar) Like a child never grows up
FanfictionNắm trong tay cơ hội để quay về quá khứ, khiến Chúa tể Hắc ám Voldemort thời còn niên thiếu buông bỏ đi ước nguyện tàn ác. Dù chỉ có một lần, nhưng sao lại không thử chứ? "Quay về quá khứ, sửa chữa lỗi lầm. Ta trao cho ngươi một cơ hội, liệu ngươi c...