Hồi 1. Cuộc hội ngộ của quỷ dữ
Phần 0. Quá khứ
Chương I. Gemini và những người bạn
☆Những gì đã thuộc về quá khứ, hãy cho nó qua đi? Đó là một mớ kí ức quan trọng và rối tung. Thật thất vọng khi tôi đã cho nó trôi dạt vào góc khuất và lãng quên nó từ trong tiềm thức. Hoá ra nó chưa bao giờ là mất đi, chỉ là nó bị hắt hủi... bởi tôi.
*
Hôm đó là ngày đầu tiên đi học, cũng là ngày bắt đầu một cuộc đời bị ràng buộc với chốn tâm thần của Ophiuchus, dẫu bây giờ vẫn đang là một ngôi trường bình thường. Trường có khuôn viên rộng và phòng học lớn, học phí xem chừng ở mức khá, rẻ, có thể bàn bạc và thương lượng để đưa ra mức giá hợp lý nên nơi này phù hợp với bất kì loại học sinh nào, dẫu có gia cảnh ra sao. Vì thế, học sinh ồ ạt kéo đến ghi danh và hồ sơ nhập học thì chất đống.
"Khá khen cho danh hiệu Trường học nổi tiếng bật nhất tại thành phố La schizophrénie." Ophiuchus thầm nghĩ. Cậu nhìn khắp căn phòng được sơn mới màu trắng, cũng may bàn ghế ở đây là màu sắc khác. Ophiuchus từng nghe kể về một hình thức tra tấn con người cực kì tàn khốc và dã man, mang tên là "tra tấn trắng", nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tưởng khi bị rơi vào tình huống đó cậu sẽ phát điên hay không và như thế nào. Cậu nghiêng đầu, thấy bên cạnh là cô gái khá xinh xắn với bộ móng tay sơn màu hồng nhạt khiến cho nhìn vào có sức sống hơn, những ngón tay thon dài lật những trang sách đã bị ố vàng, chắc có lẽ là thứ sách lịch sử đã được mượn từ thư viện, đôi môi chúm chím đỏ hồng như đóa hoa e thẹn muốn nở, sống mũi cai cùng gò má ửng hồng, nhìn kĩ có thể thấy rõ lông tơ trên đó và đôi mắt màu tím mê hoặc như thứ rượu vang sóng sáng dưới ánh đèn pha lê trắng, đẹp đẽ mà tinh tế. Nhưng không vì thế mà cậu say mê thứ nhan sắc đó, cậu nhíu mày, vẻ dò xét, hỏi với giọng ồm ồm khó nghe:
- Người mới ư? Cậu.
- Thế cậu không phải hay sao?
Cô nàng gật đầu, ánh mắt như biết cười nhìn chăm chăm vào khuôn mặt khó coi của cậu, giọng vui tươi. Cậu càng cau mày hơn, đằng hắng mấy lần mới chịu nói:
- Không. Tôi ở đây... đã lâu rồi.
- Lâu sao? - Cô gái hỏi với vẻ ngập ngừng suy nghĩ, giọng một lúc nhỏ đi - Chẳng phải trường chỉ mới xây thôi sao?
Hừ. Cậu quay mặt đi, không thèm nói với cô gái kì lạ ấy nữa. Rồi một lúc sau, cô đứng dậy rời đi. Ophiuchus nhìn theo, hình như cô không được mọi người quan tâm, hay nói đúng hơn, trông có vẻ cô bị cô lập. Nhưng sao có thể như thế khi đây là ngày đầu nhập học chứ? Ophiuchus tự hỏi rồi trầm mặc thật lâu. Mãi sau ngẩng đầu lên, cậu đã bị giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của một cậu bạn nam. Cậu ta có mái tóc bạch kim, khuôn mặt hơi đểu cáng một chút nhưng bù lại nhìn rất thân thiện chứ không phải loại người hay giấu đi cảm xúc của mình giống như cậu.
- Chào! Tao là Lion*.
Cậu ta nhoẻn miệng cười như là một tên nhóc hòa đồng. Nhưng cách cậu ta nói chuyện lại khiến Ophiuchus khó chịu mà nhăn mặt lại. Không một ai gặp mặt người lạ lại có thể nói chuyện sỗ sàng và thô lỗ như thế. Nên cậu phớt lờ sự hiện diện đó và đẩy ghế đứng dậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(12 chòm sao) Trường học tâm thần
Misterio / SuspensoMột kẻ đãng trí chuyên dẫn lối mọi người, gặp một gã ma mới chưa bao giờ thua cuộc. Lật lại hồ sơ bệnh nhân của mười ba kẻ đáng sợ nhất nơi đây... * Nơi đây là trại tâm thần. Nơi những con người lập dị và điên loạn sẽ trình diễn trên sân khấu của c...