Chương 18

7.1K 439 77
                                    

-" Đừng... Đừng mà... Đừng làm hại con tôi... Con của tôi... Huhu...".

Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy sau một giấc mơ, đối với cậu có lẽ đây là một cơn ác mộng.

Vần trán đỗ đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, thân thể bổng nhiên run rẩy, ánh mắt có chút mơ hồ.

-" Tiêu Chiến, em thấy trong người sao rồi, mau nói cho anh biết đi".

-" Anh à! Khi nãy, em vừa gặp ác mộng, nó đáng sợ lắm, đáng sợ lắm...".

Cậu đưa tay lay lay Thế Nam, ánh mắt đọng vài giọt nước, miệng không ngừng lặp đi lặp lại ba từ "đáng sợ lắm".

-" Không sao, sẽ không sao, có anh ở đây với em, hay anh gọi Nhất Bác đến rước em về nhà".

-" Đừng, Thế Nam anh đừng gọi Nhất Bác có được không? Em không muốn, em rất sợ, huhu em rất sợ...".

Tiêu Chiến bổng nhiên khóc, đưa hai tay vô thức ôm mặt mình khóc, đầu lắc đi lắc lại không ngừng.

-" Em bình tĩnh lại đi, không có gì đâu".

-" Huhu, em không muốn đâu. Nó đáng sợ lắm, trong giấc mơ em nhìn thấy tên Phi An bắt con em, cậu ta giết con em khắp người đứa bé toàn đầy máu, bàn tay em cũng toàn đầy máu... Cậu ta còn nói Nhất Bác sẽ quay lại...quay lại với cậu ta, Nhất Bác sẽ bỏ em, anh ấy sẽ hết yêu em...huhu...".

-" Em bình tĩnh lại đi, đó chỉ là mơ, mơ thì không có thật, con em không sao cả, Nhất Bác sẽ bảo vệ em và đứa bé, nếu cậu ấy giống như lời em nói, anh nhất định sẽ không tha cho cậu ta đâu, em cứ yên tâm, anh đưa em về nhà được không?".

-" Không về, không muốn về...".

Tiêu Chiến kháng cự, bất giác lùi về cuối góc giường, đầu vẫn lắc không ngừng.

Nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy, Thế Nam đành phải thở dài, chỉ là một giấc mơ thôi mà phải làm câụ trở nên như vậy, có lần này là cú sốc với cậu chăng? Đứa bé trong bụng là bảo bối, là tâm can đối với Tiêu Chiến nếu gặp chuyện không may như cậu vừa nói chắc cậu sẽ điên mất.

-" Được, không về. Em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi".

Thế Nam đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, dù sao tâm lý của người bệnh vẫn là quan trọng.

Cậu cũng dần dịu xuống phần nào, ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt vẫn không vơi đi chút lo sợ nào.

Thế Nam thấy cậu nằm xuống định bước ra ngoài nhưng lại bị cánh tay cậu níu lại.

-" Không được gọi cho Nhất Bác".

Câu nói có chút kinh ngạc, nhưng rồi Thế Nam cũng xoa đầu cậu rồi gật đầu.

-" Được".

-" Nếu anh gọi cho anh ấy, vậy từ nay đừng gặp em nữa".

-" Anh hứa mà, em nghỉ ngơi đi. Anh ở đây với em".

Nhận được như mong muốn, Tiêu Chiến mới chịu nhắm mắt lại.

Thế Nam thấy cậu đã ngủ say, y đắp chăn cho cậu cẩn thận rồi đóng cửa ra ngoài, y muốn đi mua chút gì đó cho Tiêu Chiến, trời đã gần sáng chắc cậu cũng đói rồi.

[Bác-Chiến]-Vợ của tổng tài (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ