Hôm nay, Seungwan bí mật đưa Joohyun rời khỏi nhà riêng. Để tránh tay mắt nhòm ngó, họ di chuyển qua cổng sau. Vừa rời khỏi đấy độ chừng 5km, Seungwan nhận được thông báo khẩn.
-Chuyện gì?
-Báo cáo đội trưởng! Bộ phận an ninh tại nhà riêng của X phát hiện có gián điệp quan sát từ tòa nhà đối diện. Xin cho chỉ thị.
-Lập tức khử tiêu. Nhưng phải thật kín kẽ...
-Rõ!
Cậu gác máy, đồng thời xóa luôn cả dữ liệu được ghi. Sau đó, mới quay sang hỏi nàng. Người lúc này đang trầm tư suy nghĩ.
-Chị muốn đi đâu?
-Viện dưỡng lão Wasoem.
...
Trong khuôn viên vắng vẻ và đầy nắng của viện, Joohyun và Seungwan theo chân người điều dưỡng đi đến một góc sân nọ. Nơi có dáng dấp gầy guộc, già cỗi đang ngồi thơ thẩn. Đợi cho viên điều dưỡng đi xa rồi, nàng mới chậm rãi tiến đến...
-Cha...
Joohyun khẽ gọi, mái đầu bạc phơ, rũ rượi nhìn sang... Đôi mắt già nua kia như muốn biểu thị nỗi nhớ nhung da diết mà không tài nào thốt thành lời. Giọt nước mắt nàng lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Seungwan đứng phía sau, âm thầm quan sát cảnh đoàn viên bất ngờ này.
-Cha vẫn khỏe?
Ông ấy gật đầu. Nàng quỳ xuống dưới chân ông, bàn tay nhăn nheo của ông đưa ra, xoa lấy tóc nàng.
-Joohyun làm được rồi. Joohyun của cha, giờ đã là một nghị viên. Con nhất định, sẽ trở thành tổng thống, sẽ giúp cha rửa mối hận trong lòng!
-Không... không...
-Cha phải thật khỏe mạnh và chờ đợi con gái, nha cha!
-Được... được...
Joohyun đứng lên, vội vã lau nước mắt. Nàng không thể để bất cứ ai trông thấy dáng vẻ đáng thương này, kể cả cậu.
-Về thôi, Seungwan.