Chương 27

4.7K 300 85
                                    

Edit: Hoa Hồng Đào

"Đường thiếu, người đã được cứu về."

Đường Lẫm gật đầu, nhưng không ngẩng lên mà vẫn chăm chú với tập tài liệu trên bàn, lát sau mới hỏi: "Anh ta thế nào?"

Ngụy Nhất Minh liếc nhìn bàn tay đang cầm bút của nam nhân, thở dài một hơi, đúng như dự đoán - y thấy tay Đường Lẫm run lên.

"Tổn thương khá nghiêm trọng, tay và hàm bị gãy, may mà xương sườn không sao, các cơ quan nội tạng thì phải kiểm tra mới biết, nhưng mà..." Khi y dẫn người tới, La Tiểu Xuyên đã bị đánh cho hôn mê, gục trên một vũng máu. Thảm tới mức lúc y trông thấy cũng không nhịn được mà giật giật mí mắt, ngoại trừ các vết thương lớn nhỏ trên người, nghiêm trọng nhất có lẽ là: "...Gân chân phải đã đứt, theo lời của bác sĩ Vương thì vết thương trên vai còn bị nhiễm trùng."

"... Tại sao lại nhiễm trùng?"

"..." Ngụy Nhất Minh do dự, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện ánh mắt u ám của Đường Lẫm, y vội dời tầm mắt, sau hai giây mới mở miệng: "Trước đó bả vai bị trúng đạn, anh ấy đã tự móc nó ra..."

"Rắc" tiếng động trong căn phòng yên tĩnh vang lên đặc biệt chói tai, Đường Lẫm đem cây bút trong tay bẻ gẫy.

"Đường thiếu..."

"Mau chuyển anh ấy tới bệnh viện của ông Vương, lát nữa tôi sẽ đến." Đường Lẫm thở ra chầm chậm, nỗ lực kiềm chế bản thân không nổi điên: "Có bắt được Liêu Văn Khải không?"

"Đường thiếu, thật xin lỗi... Liêu Văn Khải đã chạy thoát, gã trúng hai viên đạn, bị thương cũng không nhẹ."

"Được rồi." Đường Lẫm vẫy vẫy tay, có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế: "Cho người tiếp tục đuổi theo."

Mãi tới lúc Ngụy Nhất Minh ra khỏi phòng, hắn mới mở đôi mắt vì một đêm không ngủ mà có chút thâm quầng, gỡ cặp kính xuống, xoa xoa sống mũi, thì thào: "La Tiểu Xuyên..."

Khi Đường Lẫm chạy tới bệnh viện, La Tiểu Xuyên đã phẫu thuật xong đang được đẩy ra ngoài, khuôn mặt bị đánh cho sưng tấy bởi vì bôi thuốc mà hầu như không nhận ra hình dáng, hắn đưa mắt nhìn, nắm tay giấu trong áo không khỏi siết chặt thêm mấy phần.

"Ông Vương, tình trạng thế nào? Chân của anh ấy có thể bình phục hay không?"

"Chấn thương rất nhiều, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy gân chân đã được nối liền song còn phụ thuộc vào việc rèn luyện sau hậu phẫu, dù sao vẫn tính là may mắn, nếu muộn thêm mấy tiếng, chắc chắn sẽ tàn phế, đương nhiên nếu muốn khôi phục tốt nhất, sau này cần tận lực tránh các hoạt động có cường độ cao." Ông Vương là bạn của Đường Chính, cũng là bác sĩ tư nhân của Đường gia. Trước đây ông đã từng gặp những trường hợp nghiêm trọng hơn nhiều, chẳng qua lần đầu thấy Đường Lẫm tự mình đến thăm bệnh nhân, còn mang dáng vẻ nóng ruột, khiến ông rất kinh ngạc: "Vị này chính là bạn của Đường thiếu sao? Hiếm khi thấy cậu tới bệnh viện thăm người."

Đường Lẫm gật đầu, im lặng.

Bác sĩ Vương thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, chỉ có điều đây là người Đường Lẫm quan tâm, ít nhiều ông cũng sẽ lưu ý.

[ĐM/edit] Nhặt được một nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ