Trận tuyết đầu mùa lại không ngờ xuất hiện trong đêm nay,Chaeyoung thơ thẩn đứng bên cửa sổ nhìn tuyết rơi,đôi mắt long lanh ướt át,gương mặt chốc chốc liền đỏ lên.Sắc da cô hình như so với người khác có chút khác biệt,trời càng lạnh lại bất giác khiến sắc mặt càng thêm hồng hào,thoáng chốc liền đỏ lên.
Chiếc hộp nhung nằm im trên thành cửa,Chaeyoung nhìn một màng tuyết trắng xóa trước mắt một hồi,ánh mắt lại khẽ đưa nhìn chiếc hộp nhỏ,bất giác lòng ngực liền thấy khó chịu.
Gần một tuần,chính xác là hơn 5 ngày rồi,ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Anh... không phải là bỏ cuộc rồi chứ?
Thật là bỏ cuộc rồi sao?
Chaeyoung ngây ngốc nhìn chiếc hộp nhung,bất giác nhớ nhung người nào đó vô cùng.
Thật ngay lúc này muốn ôm anh một chút,ôm một chút thôi. Trước đây cô từng cho rằng,cùng người mình yêu ngắm tuyết rơi đầu mùa,thật sự thật sự rất lãng mạng,xem ra năm nay cũng bỏ lỡ rồi.
Lại đưa mắt nhìn tuyết rơi,Chaeyoung buồn rầu bất giác phồng má thở dài một hơi.
Hơi thở ấm áp tụ lại trên cửa kính thành một mảng sương mờ nhạt,Chaeyoung kéo tay áo lau lau lên,phát hiện có điều khác thường,ánh mắt ướt át khẽ trợn tròn.
Bóng người cao lớn đứng dưới trời tuyết trắng xóa,thân ảnh cô đơn nhanh chóng đập vào mắt,Chaeyoung hoảng sợ mở to mắt sửng sốt.
Cô dụi dụi hai mắt,lại không sợ lạnh nhanh chóng kéo cánh cửa ra,hơi lạnh nhanh chóng đập vào mặt,chỉ thấy Jungkook im lặng đứng đó,hai tay anh đút túi quần,bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng.Dáng vẻ anh cô đơn thẳng tấp đứng dưới trời tuyết trắng xoá làm lòng cô khẽ động.
Người đàn ông này,lại khiến cô đau lòng nữa rồi.
Nhưng mà,trời rõ ràng lạnh như vậy....
Điên rồi,Chaeyoung thấy anh chính là điên rồi.
Chaeyoung nhanh chóng cầm lấy áo choàng chạy ra ngoài,lại phát hiện Jihoon từ khi nào đã ngồi xem phim ở phòng khách.
Liếc mắt thấy cô,cậu nghiêm mặt "Chị chạy đi đâu,mặc kệ anh ta."Mới chịu lạnh xí,còn không tính là gì.
Chaeyoung không nghĩ Jihoon đã sớm hiểu rõ tâm ý của cô,còn không do dự vạch trần.Chaeyoung do dự một lát liền quay về phòng,lấy điện thoại điện cho anh,đôi mắt vẫn dõi theo bóng người cao lớn qua cánh cửa sổ ,đau lòng mím chặt môi.
Điện thoại không được kết nối,Chaeyoung lo lắng đến cắn chặt môi,nhìn thân ảnh phía xa kia vẫn không có dấu hiệu muốn đi về,vẫn dửng dưng đứng ở đó,cô mơ hồ cảm nhận được nỗi lạnh thấu xương ngấm vào từng lớp da thịt,mặc dù trong nhà vô cùng ấm áp.
Jungkook không hề phát hiện ra cô,ánh mắt vẫn luôn dừng ở cửa chính,lại không hề biết có người đứng bên cửa sổ nhìn anh đau lòng đến suýt khóc.
Da thịt anh dày nhưng cũng không thể nói là không lạnh dưới thời tiết này,tuyết rơi càng lúc một nhiều,anh vẫn trâm thầm đứng đó,hy vọng có thể nhìn được cô ,biết chừng...có lúc Chaeyoung lại ra ngoài.Anh đợi một chút vậy...
Ở bên cửa sổ,có bóng người nhỏ nhắn cuốn áo bông dày đặc đang cố gắng trèo ra ngoài, chỉ là cửa sổ tầng 1,vẫn là không cao lắm.
Nhưng Chaeyoung vẫn khó khăn để trèo ra,áo bông khoác trên người dày đặc khiến cô kém linh hoạt,kết quả vẫn là hụt tay ngã rạp trên mặt đất,may mắn là tuyết rơi khá dày,không hề đau đớn như cô tưởng.
Jungkook nghe thấy âm thanh lạ lập tức theo phản xạ nhanh chóng quay đầu,chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn khoác áo bông trắng muốt từ dưới đất chật vật ngồi dậy nhanh chống chạy về phía anh.
Đầu quả tim lập tức mềm nhũn,anh bước nhanh qua ôm lấy cô vào ngực,hai tay cứng cáp để dưới mông nhấc bổng cô lên ôm vào trong ngực,hệt như ôm hài tử,trong lòng liền vui sướng không tưởng nổi.
Không ngờ Jeon Jungkook anh lại có ngày hôm nay,muốn gặp người trong lòng lại còn khó khăn hơn đấu đá trên thương trường.
Chưa kịp ôm ấp thương nhớ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng,đã bị cô đấm mạnh một cái nơi lòng ngực,anh bất mãn hừ một tiếng lại nghe tiếng cô chất vấn bên tai "Anh rõ ràng là muốn chết,có biết lạnh không hả?"Cô quả thực cảm động muốn khóc nhưng vẫn là tức giận chết được.
Jungkook nở nụ cười nhìn cô,dưới trời tuyết trắng xóa lại không hề cảm giác lạnh lẽo,liền bị gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô làm cho điên đảo "Ôm được em liền không lạnh."
Gương mặt Chaeyoung càng thêm đỏ,cô khẽ nhéo anh "Ngốc chết được."Nỗi nhớ nhung trong lòng liền được giải toả bằng cái ôm cứng cáp dưới trận tuyết đầu mùa,Chaeyoung dù ở ngoài trời tuyết giá lạnh... vẫn cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết,đặc biệt ấm.
Vẻ mặt cô lại chọc cho anh vui vẻ,Jungkook đau lòng nhìn cô vì lạnh mà bắt đầu khụt khịt mũi,anh siết chặt cô "Lúc nãy...ngã có đau lắm không?"Anh không ngờ cô lại dám trèo cửa sổ ra ngoài,lại thấy cô té ngã trên mặt đất,một cỗ đau lòng xọc thẳng vào tim.
Chaeyoung xấu hổ xoay mặt đi "Không có."
"Lần sau không cho phép trèo lung tung,may mắn lần này không bị làm sao..."
Chaeyoung bĩu môi "Rõ ràng là do người ta điện cho anh không được mà."
Jungkook lúc này mới sực nhớ điện thoại để quên trên ô tô đậu cách đó không xa,lại nhìn cô ướt mắt làm nũng, khẽ siết chặt tay kéo Chaeyoung thêm sát vào người,nhỏ nhẹ "Lạnh không?Vào xe anh ngồi một chút nhé?"
Kết quả lại là chọc cho cô nổi giận "Anh đúng là điên rồi,có xe lại ra ngoài này đứng,đúng thật không nói nổi."
"Được,được,đều nghe em."
Kết quả là người nào đó mặt dày mày dạn đem cô ôm vào trong xe,hạ thấp ghế ôm ấp không buông.
Chaeyoung vuốt ve gương mặt lạnh như băng của anh,đưa tay chỉnh nhiệt độ cao lên một chút,lại buồn bực chỉ vào người anh "Người ta không biết còn chê anh nghèo hèn,đã sắp qua mùa đông vẫn không hề có một chiếc áo khoác đàng hoàng."
Jungkook nhìn áo khoác gió trên người mình,đây không phải cũng là áo khoác sao?Nếu nói ra giá tiền lại sợ cô chê anh phá gia chi tử.Đương nhiên so với áo bông dày đặc trên người cô vẫn còn kém ấm áp xa.
Jungkook đặt cô nằm bò trên người mình,thân nhiệt nhanh chóng truyền đến ấm áp,chăm chú nhìn cô,cười tà mị "Anh chính là không có người ở bên sửa soạn cho,ăn mặc ăn uống đều chính là không đàng hoàng rồi."
Được rồi... Chaeyoung thừa nhận câu nói có tính sát thương cao,cô đưa tay khẽ vuốt ve mặt anh,lông mày xếch lên "Vậy anh mau cưới vợ đi."
Jungkook bắt được bàn tay làm loạn của cô,khóe môi nhếch lên tùy ý cũng khiến người ta điên đảo "Qủa thực không ngại nói với em lão tử đây có vợ rồi,chỉ là... vợ anh còn chưa chịu về với anh đây,khiến anh đây đau lòng không thôi."
Chaeyoung nằm sắp trong ngực thoáng chốc bật cười,dáng vẻ linh hoạt phồng má "Cũng không phải người ta không chịu về."Người phía dưới có chút giật mình cúi nhìn cô,khẩn trương "Vậy em về với anh nhé?"
Chaeyoung đảo mắt lật lọng "Không đấy."
Jungkook kéo lấy cô "Dám gạt anh,có tin anh phạt chết em?"
Chaeyoung can đảm trừng mắt lên,bộ dáng trở nên có chút hung hăng "Anh dám?"
Jungkook: "..." Qủa thực không dám.
Chaeyoung nhìn vẻ mặt nghèn nghẹn muốn nói lại không dám của anh thoáng chốc mềm lòng,gối đầu nằm xuống ngực anh,rầu rỉ nhỏ giọng "Jihoon bây giờ rất ghét anh,nó còn nhỏ... không dễ dàng bỏ qua cho anh nha.Huống hồ,nó còn rất lo cho em."
Jungkook chẳng màn,bắt được tay cô đưa lên miệng hôn hôn mấy cái "Anh quan tâm nhất chính là suy nghĩ của em."
Dứt lời,liền bất đầu khẩn trương:
"Chaeyoung,còn hận anh không?"
Lần này,đáp lại anh vẫn là sự im lặng,nhưng Jungkook lại mừng rỡ như điên,vì cái đầu nhỏ trong ngực anh liền không do dự cọ cọ lắc lắc qua lại.
Anh không nhịn được kéo lấy người cô,nhìn chằm chằm cô trong lát,nhẹ nhàng hôn lên môi đôi mềm mại.
Lần này hôn môi nhẹ nhàng từ tốn đến hiếm thấy,Chaeyoung có chút sửng sốt,do dự một lát liền đưa bàn tay cuốn lấy cổ anh,vụng về đáp lại.Đầu tiên là khẽ vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng thăm dò,sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi anh,triền miên không dứt.
Jungkook như kẻ đi săn gặp được con thú ngoan hiền,không khống chế được liền lộ ra bản chất cuồng dã đè chặt gáy cô,hung hăng cắn nuốt.
Đợi đến khi Jungkook buông cô ra,Chaeyoung sớm chốc đã mặt mày đỏ bừng,đôi mắt ướt át mơ màng đậm phong tình,đôi môi sưng đỏ vừa nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra.
Tay cô vẫn đặt sau gáy anh,khẽ vuốt một cái đã làm người Jungkook căng cứng,hắn khàn giọng "Đừng làm loạn,anh không tốt tính như em nghĩ."
Chaeyoung nhìn bộ dạng kiềm nén của hắn càng to gan muốn chọc,bàn tay cô khẽ đi xuống,nhẹ nhàng sờ soạng trên bả vai lại một đường ra sau gáy tiếp tục đụng chạm,gương mặt cô bình tĩnh,giảo hoạt cười lên "Em có làm gì sao?"
Jungkook nuốt nước bọt,trong chớp mắt xoay người đặt cô dưới thân,áp người mạnh mẽ hôn cô.
Trong lúc mơ màng hôn nhau,Chhaeyoung phát hiện bàn tay hắn một đường đi xuống quần áo cô muốn cởi,cô lập tức liền vùng dậy,la oai oái "Anh muốn chơi trò cưỡng bức hả?"
Jungkook thở hổn hển nhìn cô,nơi nào đó đã dựng thành cái lều nhỏ,gương mặt nghẹn đến mức tối sầm "Còn không phải do em gây họa?"
Chaeyoung thầm mắng hắn tinh lực dồi dào,cô khẽ nhích người ra xa hắn,nghiêm túc "Anh nhịn đi,hiện tại em chưa muốn cùng với anh...cái đó..."
Dứt lời đã nghe thấy tiếng cửa xe mở ra,Jungkook đóng sầm cửa,ở ngoài trời lạnh phát tiết với cái bánh xe,đá vài cái cũng không khỏi hạ hỏa.
Chaeyoung mỉm cười nhìn bộ dạng ấu trĩ của hắn,cô kéo áo khoác lại,cũng mở cửa xuống xe chạy lại,suýt xoa vì lạnh chạy đến trước mặt anh "Khó chịu lắm hả?"
Anh lườm cô "Em đoán xem?"
Chaeyoung đưa tay kéo cổ áo của anh,đồng thời nhón chân ở khóe môi anh hôn một cái,đôi mắt ướt át tràn ý cười,hỏi ngược lại "Anh thấy thế nào?"
Jungkook muốn tóm lấy cô lại bị né tránh,anh cau mày "Chỉ có hôn một cái?"Thật ra mặt mày ra vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng thì sớm đã nở hoa,lúc trước dụ dỗ làm sao cô cũng không hề chủ động,lần này quả thực làm cho anh có chút không tin nổi.
Chaeyoung đỏ mặt dáo dác nhìn anh,lại khẽ nhón chân hôn thêm một cái liền nhanh chóng tránh khỏi móng vuốt của anh,nhanh miệng nói:
"Em về đây."Dứt lời liền đỏ mặt xoay người chạy đi,để lại bóng người cao lớn ngây ngốc đứng phía sau nhìn theo không chớp mắt.
Jungkook đứng đó đưa tay sờ sờ khoé môi,gương mặt lạnh lẽo bỗng dưng dịu lại,ánh mắt không dời khỏi thân hình nhỏ nhắn dần xa phía trước đột nhiên cười lớn,thoạt nhìn có chút ngu ngốc.
Cảm giác như lén lút yêu đương làm cho hắn có chút không nhịn được muốn cười lớn,thật không giống bộ dạng thường ngày.
Đêm nay,Chaeyoungrất khác,ngoan ngoãn đến lạ thường,làm cho anh có chút không muốn rời xa.Cô giống như mọi thứ quá khứ đều không chấp,ngoan ngoãn toàn tâm toàn ý muốn bên anh,quả thực ngoan ngoãn đến đáng yêu chết được.
Ngoan ngoãn khiến tim ai đó mềm nhũn,trở thành người ngốc nghếch khó phát hiện.
...
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookrose(Ver)-Tổng tài ác ma tuyệt tình
Truyện NgắnKhi tiếng cười vang khắp cả căn phòng cũng là lúc lưỡi dao rạch xuống. Máu tươi đỏ thẫm từ cổ tay chảy xuống, loang dần nền gạch lạnh lẽo. Mắt cô nhắm lại, máu chảy ra nhuộm đỏ váy cưới. Tạm biệt! Thế giới bên kia có lẽ mới là nơi dành cho cô! "Rầm...