Chân vừa rón rén đặt xuống,xoay người đã thấy Jihoon khoanh tay đứng trước cửa nhìn chằm chằm.Chaeyoung túng quẫn không biết đặt mắt đi đâu,cảm giác trốn trèo cửa sổ vào lại bị người ta phát hiện,xấu hổ đến im bật.
"Chị quả thực yêu hắn ta đến hết đường cứu rồi!"Jihoon sợ nhất chính là Chaeyoung sau này sẽ lại một lần nữa vì người kia mà tổn thương,thay vì liều lĩnh cậu thà rằng tách chị mình khỏi hắn,xem ra... cậu sai rồi...
Chị của cậu,xem ra là không hề muốn buông bỏ....
Chaeyoung ngước mắt nhìn em trai,muốn mở miệng nói lại thôi.Cô trầm ngâm một lúc,lâu sau mới nhỏ giọng "Jihoon,thật ra... đứa bé mất đi,anh ấy cũng sẽ đau lòng,huống hồ... lần đó cũng không phải là cố ý.."Cô không nói sai,lần đó,cả hai người bọn họ đều không hề phát hiện có sinh mạng nhỏ bé nơi bụng cô,cũng không hề nghĩ đến giằng cô một lúc lại làm ngã cô.Suy cho cùng,lỗi do ai... cũng đều không tránh khỏi đau lòng.
Lần đó y tá nói với cô,lúc anh một thân đầy máu mang cô vào,vẻ mặt không khác gì như muốn giết người,còn mất đi bình tĩnh gầm lên trong bệnh viện nếu không cứu được cô sẽ cho bệnh viện chôn cùng.
Chaeyoung lúc đó tâm tình không tốt nghe xong liền cười giễu,giờ ngẫm lại... cô đoán chắc anh cũng đau lòng.
Thật ra cô biết,người đàn ông kia tuy lạnh lùng cứng miệng lại có thêm bệnh kiêu ngạo,đối với cô... sợ là không có lời ngon ngọt.Nhưng thật ra Chaeyoung không cần lời đường mật,thứ cô cần trước sau đều là lời thật lòng xuất phát từ đáy lòng anh.
"Chị,thật ra em không muốn phản đối hạnh phúc của chị,chỉ là... rất sợ chị sau này vì hắn mà tổn thương lần nữa..."
Chaeyoung mỉm cười chua xót,cô biết quả nhiên là cậu lo cho cô,không nỡ để cô buồn tủi sau này.Chaeyoung thấy hốc mắt hơi cay, đi lại khẽ vuốt tóc cậu "Chị không sợ,không phải chị còn có Jihoon đây sao?"Qủa nhiên lời này có ích,chỉ thấy gương mặt của cậu nhanh chóng sáng lên,giương giương đôi mắt "Em sẽ bảo vệ chị."
"Ngoan..."
......
Jihoon tuy không chấp nhất chuyện của cô và Jungkook,nhưng vẫn là nhìn không ưa anh.Thấy cô chạy ra ngoài vẫn không vui nhíu mày,nhưng là tôn trọng cô không nói gì.
Chaeyoung vẫn một thân áo bông mềm mại chạy ra ngoài,thấy Jungkook từ lâu đã đứng chờ ở xe cô liền chạy qua,mở miệng trêu chọc anh "Jeon tổng,xem ra chức vụ CEO của ngài thực nhàn hạ."
Jungkook cả người dựa trên thân xe,hai chân lười biếng đan chéo dưng dửng đứng đó,hai tay đút túi quần.Bộ dạng anh tuấn phi phàm,thật khiến người đi đường không khỏi tò mò ngắm nhìn,lại thấy bộ mặt ngũ quan tinh tế,không khỏi chăm chăm nhìn hắn.
Hắn nhếch môi nhìn cô chạy qua,chỉ thấy áo bông màu hồng phấn trên người cô hôm nay lại có phần đáng yêu ngốc nghếch,cái mủ lông được kéo lên đầu cũng khẽ lắc lư,gương mặt nhỏ nhắn sớm đã bị che đi phân nữa.
Jungkook không nhịn được kéo cả người cô vào lòng,thấp giọng bên tai "Nếu em muốn làm,cũng có thể thử."
Chaeyoung nhíu mày,ngẩng đầu từ trong ngực anh "Anh không sợ em cướp luôn công ti của anh à?"
Jungkook sợ cô lạnh liền kéo cô vào trong xe,còn thoải mái cười lớn "Cho em cả đấy."
Chaeyoung bĩu môi "Em mới không cần,anh quản công ti,em quản anh... không phải còn lời hơn sao?"
"Được,được... đều cho em quản."Nói ra liền chọc lòng hắn đến ngứa ngáy,hận không thể để cho cô quản đến hết quãng đời còn lại.
....
Hôm nay hắn đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời cô,Chaeyoung muốn nói sắm thêm quần áo cho hắn, liền theo lời cô đến trung tâm thương mại,dạo theo cô vừa nghe lãi nhãi lại vừa bắt đi thử đồ,cuối cùng lại xách theo một đống quần áo mang về.
Hắn quả thực lớn đến từng này,vẫn là lần đầu tiên đưa phụ nữ đi mua sắm,lần đầu tiên phải thử đồ,cũng lần đầu tiên mặc những thứ chưa từng mặc.
Chaeyoung lại hết sức vui vẻ lựa chọn quần áo,dáng ngườiJungkook quả thực không khác gì cây treo đồ cao cấp,mặc đơn giản hay phức tạp đều đẹp đến ghen tị.
Chaeyoung nhìn hắn mặt mày nhăn nhó,cười khanh khách "Nhân viên ở đó còn khen anh mặc đẹp còn hơn người mẫu,mặt mày anh như vậy là sao?"
Jungkook lập tức phản bác "Cũng không phải là em khen."
Cô quay đầu nhìn hắn "Em khen thì anh phải mặc đấy,không được vứt đi đó."
Hắn trầm tư suy nghĩ một lát,khẽ gật đầu "Được rồi,còn xem biểu hiện của em."
Jungkook nhíu mày,người ta không biết còn cho rằng hắn đang buông thả mua sắm cho cô,Chaeyoung bĩu môi "Không thì anh cứ vứt đi."Dứt lời liền cười tươi đối mắt với hắn,chậm rãi phun từng chữ "ANH CỨ VỨT ĐI."
Jungkook cảm thấy lạnh sống lưng,nụ cười kia.. quả thực không bình thường.
Được rồi,anh có ngu ngốc cũng không dám vứt.
Hai người sánh đôi đi trên phố,không biết thu hút bao nhiêu con mắt của người đi bộ.Nam nhân cao lớn bước đi chậm rãi có lực,nữ nhân bộ dạng mềm mại nhỏ nhắn đi bên cạnh,lâu lâu lại khẽ ngước mắt long lanh mỉm cười với người bên cạnh.Qủa thực là bức tranh đẹp mắt hiếm thấy nơi đường phố tấp nập,khiến người ta không khỏi liếc nhìn trầm trồ.
Jungkook cảm thấy giây phút này quả thực quá tốt,tốt đến nỗi anh phát sinh sợ hãi... sợ hãi chỉ là giấc mơ,tỉnh dậy liền phút chốc tan biến.
Nhìn người con gái bên cạnh,không khỏi khiến đáy lòng một vũng mềm nhũn,khóe môi anh khẽ cong lên,thầm hy vọng mỗi ngày đều có cô bên cạnh.
Quảng đời còn lại,đều mong muốn chỉ mình cô.
Chaeyoung lại đi sắm khăn quàng cổ,lúc ra khỏi tiệm liền cảnh cáo trừng hắn "Anh nhất định phải mang đó,biết chưa?"Chưa hết lời,còn lải nhải "Trời lạnh như vậy,anh phải mặc ấm,tốt nhất là mang khăn quàng cổ.. ừm,cả tất nữa,nhất định..."
Jungkook nghe cô i nhải không ngừng,nhíu mày:
"Em về quản anh đi."
Bầu không khí ngưng động,Chaeyoung xoay người nhìn thẳng mặt anh,rồi vội cúi đầu đỏ mặt "Người ta cũng không phải là không muốn quản,chỉ cần...anh thuyết phục được Jihoon.."
Jungkook sửng sốt nhìn cô,không ngờ cô lại đồng ý.Nỗi vui sướng lan tỏa nơi lồng ngực,không hề để ý còn đang ở giữa phố,ôm chầm lấy người cô nhấc bổng lên,xúc động không ngừng ôm cô xoay vòng vòng,ngay cả hình tượng cũng không thèm giữ lại,mất bình tĩnh lớn giọng "Gả cho anh,gả cho anh nhé?"Ngay cả đồ đạc trên tay cũng đều vứt lung tung dưới đất.
Chaeyoung xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu,người đi đường càng lúc càng đông nhìn về hướng cô,cũng không trách khỏi vì anh đột nhiên lại lớn giọng.Cô khẽ nhéo tay anh,mặt đỏ bừng như nhỏ ra máu,nhỏ giọng "Anh mau thả em xuống."
Ngược lại Jungkook lại rất căng thẳng nhìn cô,không chịu thả.Lần này anh quả thực kích động,kích động đến không kiềm được cầu hôn cô ngay tại đây "Không thả,em phải đồng ý với anh đã."
"Phải gả cho anh,nhất định phải gả cho anh."
Chaeyoung bật cười,khẽ đánh anh "Làm gì có ai ép hôn giữa đường chứ?Anh thả em xuống,em lấy này cho anh."
Jungkook do dự không thả.
"Không thả là em giận đấy."
Được rồi,coi như cầu hôn lần hai thất bại vẫn không muốn chọc cô giận.
Chaeyoung được thả tự do,cô mặc kệ ánh mắt bao người vẫn đang nhìn về phía bọn họ.Tay khẽ lục lọi túi xách lấy ra một cái hộp nhung quen thuộc nhanh chóng nhét vào tay anh,cúi đầu lầm bầm "Trả cho anh."
Jungkook nhìn gương mặt đỏ bừng của cô,có ngu ngốc cũng hiểu cô muốn gì,anh lập tức vui mừng ôm chằm lấy cô hôn mạnh một cái.giây sau,ở trước mặt cô,ở trước mắt bao nhiêu con người,khụy xuống một chân,đem hộp nhung mở ra,nghiêm túc hướng cô khẩn cầu,giọng có chút hồi hộp "Park Chaeyoung,anh biết cầu hôn như vậy quả thực ấm ức cho em,nhưng mà... anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa.Chỉ biết,ngay lúc này,rất rất muốn cưới em về nhà,thành vợ anh,thành mẹ của các con anh sau này.Park Chaeyoung,anh yêu em!Anh quả thực rất rất yêu em."
Yêu em không màn do dự,yêu em dù mất danh dự,yêu em không màn kết cục.
Ánh mắt anh trở nên khẩn trương,nghiêm giọng một lần "Chaeyoung,gả cho anh nhé!"
"Gả cho anh ấy."
"Gả cho anh ấy."
Không biết bao nhiều đứng xem liền kích động cổ vũ hét lên,còn mong cô nhanh chóng đồng ý.
Mắt Chaeyoung đỏ hoe,cảm động rơi nước mắt,cô nhìn gương mặt nghiêm túc lại có phần căng thẳng của anh không khỏi đưa tay quệt nước mắt trên mặt,nở nụ cười hạnh phúc,kiên định mở miệng "Em gả cho anh."
Lần này gả đi,lần này đồng ý... đều là thật.Một lần này,là gả cho hạnh phúc,là gả cho Jeon Jungkook của lòng cô,gả cho người đàn ông của cô,gả cho tình yêu của cô.
Jungkook mừng rỡ đeo nhẫn vào cho cô,bàn tay có chút run liền xém làm rơi luôn cả nhẫn,may mắn vẫn là mỹ mãn đeo vào trong tay cô.Chiếc nhẫn này là tâm ý hắn thiết kế ra,kiểu dáng không hề phô trương lại có chút kiều diễm nhỏ nhắn.Chiếc nhẫn này,sợ trên thế giới liền không có cái thứ hai,là độc nhất vô nhị. Là tượng trưng cho tình yêu độc nhất vô nhị của hắn dành cho cô,dàng cho tình yêu của hắn.
Nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên bàn tay trắng noãn của cô,hắn không kiềm lòng được liền hôn hôn vài cái,ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng "Cái nhẫn này đeo lên,em cả đời cũng không được tháo ra,nhớ chưa?"
Cô mỉm cười ngọt ngào,gật gật đầu "Em sẽ không tháo."
Dứt lời liền nghe được tiếng hét ồn ào vang dội của đám người đứng xem,còn có người không nhịn được hét đòi tân phu đưa đi động phòng.
Chaeyoung xấu hổ nhào thẳng vào lòng anh,không ló mặt ra ngoài,nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi vẫn luôn tươi tắn.
Jungkook lần đầu tiên bị người ta ồn ào mà không tức giận,anh cũng cười,to giọng "Vợ tôi xấu hổ,mọi người đừng chọc cô ấy nữa,không cô ấy sẽ khóc với tôi."
Mọi người liền nhao nhao hét lên,lại chê rằng không thích ăn cẩu lương của vợ chồng son.
Chaeyoung khẽ dùng lực cấu hắn một cái,lầm bầm trong ngực hắn "Ai khóc với anh chứ?"
Ngược lại không đau,lại chọc cho hắn hết sức vui vẻ "Được rồi,tối nay về cho em khóc."Jeon Jungkook bây giờ chính là:Trời có sập xuống,hắn chính vẫn là vui vẻ,trong lòng e rằng sớm đã nở ngàn hoa.
....
Tập đoàn Jeon thị,
Nhân viên từ thấp đến cao,từ già đến trẻ đều được phát thưởng,phát kẹo cưới.Jungkook từ bộ mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm không tan giờ trở lạnh bộ dạng ngu ngốc,ấu trĩ hệt thiếu niên mới lớn,vẻ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày hình như đã vứt cho chó ăn.Đi đến đâu cũng khoe mẽ hắn đã có vợ,gương mặt như sớm tự kiêu đến nở hoa.
Chỉ tội cho Kim trợ lí,ngày ngày ở bên cạnh không biết bao nhiêu lần nghe hắn khoe khoang,hận không thể lập tức cưới vợ cho đỡ ấm ức,chỉ là.. hắn suy nghĩ thật kỹ,vẫn là cảm thấy phụ nữ vô cùng phiền phức.
(Ồ...vô cùng phiền phức:)))
BẠN ĐANG ĐỌC
Kookrose(Ver)-Tổng tài ác ma tuyệt tình
Short StoryKhi tiếng cười vang khắp cả căn phòng cũng là lúc lưỡi dao rạch xuống. Máu tươi đỏ thẫm từ cổ tay chảy xuống, loang dần nền gạch lạnh lẽo. Mắt cô nhắm lại, máu chảy ra nhuộm đỏ váy cưới. Tạm biệt! Thế giới bên kia có lẽ mới là nơi dành cho cô! "Rầm...