"Triệu Duật, ngươi có còn đau không?" Tiết Lệnh Vi dùng khăn thêu nhẹ lau khóe miệng chảy ra chút máu cùng với khuôn mặt sưng đỏ của y, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bụng y: "Chỗ này của ngươi thì sao?"
Triệu Duật lắc đầu: "Vương công tử thật ra cũng không dùng lực lớn bao nhiêu, nô tài không sao.. Quận chúa vẫn là thủ hạ lưu tình, dù sao Vương công tử cũng là phu quân tương lai của quận chúa, tàn nhẫn đánh thì Vương Tế Tửu nơi đó sợ là.."
"Sợ bọn họ làm gì? Ai bảo hắn ra tay với ngươi trước?" Tiết Lệnh Vi liếc mắt nhìn Vương Thế Nhân bị đánh lăn trên mặt đất kêu rên một cái, "Ngươi mặc dù là nô tài, cũng chỉ là nô tài của bổn quận chúa, muốn đánh muốn chửi chỉ có bổn quận chúa mới được làm, những người khác tính cái gì?"Tiết Lệnh Vi cũng chỉ là muốn cho Vương Thế Nhân một cái giáo huấn mà thôi, không bao lâu đã kêu dừng tay.
Trong lòng Vương Thế Nhân càng ghen ghét, vừa bị đánh không nói, còn phải nhìn quận chúa đi đau lòng nam nhân khác.. không, là thái giám.
Hắn đường đường là quận mã tương lai, không ngờ còn kém hơn một nô tài không có mệnh căn!Nháy mắt Vương Thế Nhân cảm thấy tất cả lòng tự tôn của mình đều bị người ta giẫm đạp xuống đất, nghiền nát thành bùn.
"Cút đi, sau này không được bổn quận chúa chính miệng cho phép, không được tới phủ Công chúa quấy rầy ta! Trước khi thành hôn cũng không thể xuất hiện trước mặt ta!"
Vương Thế Nhân còn có thể nói gì nữa? Dù trong lòng oán giận bất bình, hắn cũng không dám xằng bậy tại phủ Công chúa.
"Vâng, vâng.."
Tiết Lệnh Vi không để ý tới hắn nữa, cùng Triệu Duật rời đi.
Vương Thế Nhân cảm thấy mình đúng là mất nhiều hơn được, nếu sớm biết tên nô tài này quan trọng đối với quận chúa như thế, hắn sẽ không có xung đột gì với hắn ta rồi.
Giờ thì hay rồi, đến cơ hội giành lấy trái tim của quận chúa cũng theo gió mà bay.
Nhưng cũng may, hắn vẫn là quận mã tương lai, dù tên nô tài kia được Tiết Lệnh Vi thích thế nào đi nữa, cũng chỉ là một thái giám mà thôi, đến thứ cơ bản nhất của một nam nhân cũng không có. Mà người có thể cho quận chúa cảm nhận được cực lạc nhân gian, vẫn chỉ có Vương Thế Nhân hắn.
Sau ngày đó, Vương Thế Nhân không còn chủ động tới tìm Tiết Lệnh Vi, dù là ngẫu nhiên gặp phải một lần ở cửa hoàng cung, Vương Thế Nhân nhớ lời Tiết Lệnh Vi, hành lễ xong liền vội vàng tránh đi.
Vương Tế Tửu biết việc nhi tử ngày đó đi phủ Công chúa bị đánh vì một thái giám, tuy căm giận bất bình, những cũng chỉ có thể từ bỏ.
An Dương quận chúa làm con dâu của Vương gia ông, đồng nghĩa với việc Vương gia có thể có một vị trí nhỏ trên triều đình. Nghĩ đến đây, bọn họ cũng chỉ đành vậy, bị đánh thì bị đánh, chỉ cần quận chúa này có thể gả vào Vương gia là được.Tuy người khác không biết, nhưng Vương Tế Tửu lại rất rõ rằng, mặc dù nhi tử suốt ngày cao đàm luận rộng, thực tế lại chỉ là một người ngoài miệng công phu ăn chơi trác táng mà thôi, thích bất bình, tính cách thì yếu đuối, thật sự không phải là hạng người có thể thành châu báu gì. Trưởng công chúa chọn con ông làm hôn phu của quận chúa, chẳng qua chỉ vì Vương Thế Nhân là con nối dõi duy nhất của Vương gia, Vương gia lại không có thế lực lớn bao nhiêu trên triều đình, Trưởng công chúa muốn, chính là một đứa con rể về mọi mặt đều không thể có khả năng uy hiếp đến mình.
Hôm nay Trưởng công chúa tiến cung, mang Tiết Lệnh Vi đi theo.
Trưởng công chúa đang nghị sự với Hoàng đế Thành Tông, Tiết Lệnh Vi thì mang theo Triệu Duật đi tẩm cung của công chúa Nhân Chiêu.Công chúa Nhân Chiêu – Chu Ánh Nguyệt – có tuổi xấp xỉ Tiết Lệnh Vi, hai người từ nhỏ đã không hợp nhau, vừa thấy mặt liền cãi vã.
Dưới gối Hoàng đế Thành Tông chỉ có hai đứa con, một là công chúa Nhân Chiêu, một là tiểu hoàng tử chỉ mới hai tuổi.
Nhiều năm qua công chúa Nhân Chiêu làm nữ nhi duy nhất dưới gối Hoàng đế Thành Tông, đương nhiên được cưng chiều vô bờ. Nhưng công chúa Nhân Chiêu vì sợ hãi vị cô mẫu thân là Trưởng công chúa kia, nên mỗi khi xảy ra tranh chấp với Tiết Lệnh Vi, nàng luôn là người lùi một bước trước.
Dù vậy nhưng hai người vốn thân phận tôn quý, vẫn không có bằng hữu gì, cũng ầm ĩ với nhau chơi tới khi lớn.
Hôm nay Tiết Lệnh Vi đem theo một thứ cho Chu Ánh Nguyệt, sẽ không lưu lại đó, Triệu Duật liền chờ ở cửa tẩm cung.
Không lâu sau, trên đường đến tẩm cung nghênh đón một vị phi tần có vẻ ngoài cực kỳ hoa lệ, dịu dàng như hồ nước xuân đang đi tới, trông có vẻ cũng không quá hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Triệu Duật liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Thần phi.
Thần phi ngay từ đầu cũng không nhận ra y, khi đến gần mới cảm thấy nô tài này có chút quen mắt, đến gần nhìn, tuy cảm thấy quen thuộc với bề ngoài của y, lại không nhớ rõ tên y gọi là gì.
Triệu Duật trước một bước chắp tay thi lễ: "Nô tài thỉnh an Thần phi nương nương."
Thần phi từ trên xuống nhìn y, bề ngoài của tiểu nô tài này cũng xuất chúng hiếm thấy, chỉ là sao nàng lại thấy quen mắt như thế? Chẳng lẽ tiểu nô tài này từng làm thuộc hạ trong cung nàng?
"Ngươi là nô tài trong cung nào? Bổn cung nhìn ngươi, sao quen mắt như thế?"
"Nô tài Triệu Duật, là nô tài phụng dưỡng của quận chúa An Dương."
Nghe vậy, Thần phi liền nghĩ tới: "À.. Thì ra là ngươi, tiểu thái giám bị Trưởng công chúa cứng rắn lấy đi trong cung của bổn cung vào sáu năm trước?"
Triệu Duật dừng một chút: "Hồi bẩm Thần phi nương nương, đúng là nô tài."
"Nghe nói ngươi rất được lòng quận chúa An Dương." Thần phi tiếp tục đánh giá y, cười một tiếng: "Năm đó ngươi chính là dựa vào một bộ túi da đẹp cùng một cái miệng ngọt mà vào trong cung bổn cung làm việc, nếu không phải Trưởng công chúa nhìn trúng ngươi, bổn cung thật đúng là không muốn đưa ngươi ra, vốn tưởng rằng ngươi cứ như vậy bị Trưởng công chúa thu nạp, không nghĩ tới, không ngờ ngươi lại được quận chúa An Dương nhìn trúng."
Thần phi nhớ năm đó nàng vốn cũng cực kỳ thích tiểu thái giám này. Nàng và Trưởng công chúa nhìn nhau không hợp mắt, Trưởng công chúa vì trả thù, không ngờ mang đi nô tài nàng thích nhất. Nữ nhân thích tác oai tác quái kia, làm nàng phải qua một đoạn thời gian mới hoàn toàn nguôi giận.
Vốn là không nhớ ra việc này, kết quả hôm nay lại lần nữa nhìn thấy tiểu thái giám này, y đã rút đi vẻ non nớt thiếu niên năm đó, tướng mạo và thân hình này ở trong cung chỉ sợ là không tìm ra được người thứ hai có được, chỉ tiếc.. Cố tình lại làm thái giám.
* * *
Đăng độc quyền tại dembuon.vn và wattpad
YOU ARE READING
[Edit] Nàng thiếp của hoạn quan - Ninh Lạc Vân
RomanceTên truyện: Nàng thiếp của hoạn quan Tác giả: Ninh Lạc Vân Edit + Beta: Mi An Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, cung đình hầu tước, 1x1, HE, tình cảm Số chương: 94 chương + 1 phiên ngoại (đang chỉnh sửa) Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Tình trạng bản e...