Chương 2- Biến cố

194 12 1
                                    

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi ghế rồi vụt đi với tốc độ bàn thờ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi ghế rồi vụt đi với tốc độ bàn thờ. Đầu óc tôi trống rỗng. Trong tôi lúc này chỉ có một câu nói duy nhất của đứa ngồi cạnh:

"Mày biết tiền bối Sư Tử không? Soái ca ấm áp đang đi tỏ tình với Song Ngư của mày đấy!"

Giờ thì tôi biết "vợ tôi" là ai rồi. Tôi chạy bất chấp cả tính mạng để tìm cậu ấy. Tôi biết, ông tiền bối ấy được coi như ông chồng quốc dân của cả cái trường này, vừa đẹp trai, vừa ga lăng, vừa học giỏi, thể thao cũng không kém cạnh ai. Và những điều đó là quá đủ để tôi nhen nhóm chút hi vọng... Song Ngư sẽ không đồng ý.

~~~~~

Đứng sau bức tường nghe lén cuộc trò chuyện, đôi chân tôi bủn rủn không vững. Tính ra chắc cũng chạy gần hết trường, tôi cố nén thở vì sợ bị phát hiện. Không biết trước đó họ đã nói những gì, nhưng khi tôi đến, những thứ tôi nghe được toàn là mấy câu vô cùng sến súa của ông kia.

- "..." Nụ cười em sáng như ánh mặt trời soi lối cho anh. Em là đóa hoa hồng yêu kiều khiến lòng anh xao xuyến. Liệu rằng, bây giờ em có thể gỡ bỏ chiếc áo gai góc để cho anh bước vào trái tim ấm áp của em?

Tôi thực sự muốn ói. Sao trên đời này vẫn có kẻ dẻo miệng như hắn? Không biết trước đây hắn đã tán bao nhiêu cô gái bồi đắp kinh nghiệm rồi chứ đợi từ lúc hắn tuôn văn ra tới giờ tôi sắp nhịn không nổi, muốn xông ra trả lại mấy câu đó cho hắn nghe. Nhưng, tôi phải im lặng, tôi muốn biết trong lòng Song Ngư, thực sự tôi là gì.

Song Ngư hơi cúi đầu, hai bên má ửng hồng như một thiếu nữ đang e thẹn. Điều đó khiến tôi thấy khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ, chỉ qua mấy lời ngon ngọt đó mà cậu ấy đã rung động một cách dễ dàng? Tôi thực sự muốn xông ra, đứng trước mặt hắn và cho hắn một trận. Tuy nhiên, hành động đó thật vô lý vì giữa tôi với Song Ngư không có mối quan hệ quá thân mật tới mức tôi có thể kéo cậu ấy về mình.

Song Ngư ngập ngừng, ấp úng không nói thành câu. Tôi càng thiếu kiên nhẫn chờ đợi. Có vẻ như ông tiền bối đó cũng giống tôi, hắn đáp lại cậu ấy. Giọng nói trầm trầm và có vẻ tỏ ra hơi thất vọng.

- Nếu hơi đột ngột, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta... sẽ từ từ tìm hiểu nhau...

Nghe đến đây, Song Ngư thay đổi thái độ. Cậu ấy hơi ngước mặt lên, mỉm cười.

- Em... cũng được ạ.

Lúc đó trông cậu ấy hạnh phúc lắm! Tôi siết chặt hai bàn tay lại, đưa ánh mắt buồn bã nhìn về phía cậu ấy, nhìn hai người cười cười nói nói rồi quay về lớp. Tôi như người mất hồn. Từ giây phút đó, tôi chẳng còn một tí tâm trạng nào để ý tới bài giảng nữa.

[FULL] [Kim Ngưu nam- Song Ngư nữ] Nhật Ký Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ