400. Tần thần biến hóa

740 6 0
                                    

"Hắc." Bác gái kia vừa nghe như vậy liền hô to lên: "Hàng xóm láng giềng ơi, các người mau đến xem xem đây là đứa trẻ như thế nào, làm gì có người nào như vậy, người béo còn chưa tính, tôi khuyên nó vài câu, nó còn ngang ngược không nói lí, mơ tưởng? Chơi trò chơi đánh nhau cũng coi như mộng tưởng?"

Lời kia vừa thốt ra, lập tức liền có người bắt đầu tán thành, duỗi cổ hướng bên này xem.

"Đứa nhỏ Tiết gia này thật là, gần đây thời gian đi càng lúc càng lâu mới trở về."

"Ai nói không phải, mẹ, bạn ấy trước kia có nghĩa vụ giúp Giang học trưởng trường con làm bài tập, liền ảo tưởng cùng người ta phát sinh cái gì, kết quả người ta còn không phải bị bạn ấy dọa chạy, cũng không nhìn lại xem bộ dáng chính mình, cũng dám nghĩ đến người khác. Hiện tại cũng như vậy, cả ngày ảo tưởng chính mình chơi game lợi hại, các người không cần phải xen vào chuyện của bạn ấy, loại người như vậy có thể có tiền đồ gì."

Nghe âm thanh bàn tán bắt đầu phát ra từ tứ phía, ngón tay Tiết Dao Dao nắm chặt quai đeo cặp sách, nắm chặt lại càng chặt, trước sau không có quay đầu lại.

Cô chỉ nghĩ kiên trì rằng đó là điều cô muốn mới thôi nắm chặt tay.

Mặc kệ người khác nói như thế nào.

Càng mặc kệ tiền đồ không ra cái gì.

Cuộc thi đấu cả nước, cô nhất định trở về.

Bởi vì chỉ có đấu cuộc thi cả nước xong.

Mới sẽ không có người nói, cô bất quá là đang nằm mơ......

10 giờ 45 phút.

Đại sảnh Tần thị.

Phong Dật không ngừng giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Như thế nào còn chưa đến?"

Rất hiển nhiên là hắn có chút sốt ruột.

Bởi vì họ cần phải tới được Lâm Thành trước 5 giờ hạ Ngọ, đăng ký tại khu vực báo danh, nếu không ban tổ chức giải đấu quốc gia sẽ xem như họ tự ý bỏ giải.

Kỳ thật thời gian cái gì đó thật ra không trọng lắm.

Chỉ là năm trước bọn họ sở dĩ không có tiến vào được top tứ cường cả nước.

Chính là bởi vì ngày báo danh này.

Thời điểm Tần thần xuất hiện, trên ngón tay còn mang theo máu.

Cho nên phản ứng của Phong Dật mới có thể lớn như vậy.

Huống chi lần này còn có một đội viên nữ chưa tới.

Phong Dật liền càng thêm lo lắng, đứng ở kia đi qua đi.

Các thành viên khác đều đã ở trên xe buýt thương vụ, Tần Mạc cũng như vậy.

Nhưng thực rõ ràng là mỗi người trong chiến đội đều đã nhận ra hôm nay đội trưởng bọn họ dường như có chút không giống mọi khi.

Nhưng cụ thể là không giống điểm nào.

Bọn họ trong thời gian ngắn lại chưa nghĩ ra được.

Đại khái cũng là vì Tiết Dao Dao không có xuất hiện, đã phân tán lực chú ý của bọn họ.

Đặc biệt là Phó Cửu.

Cô trên mặt còn mang theo khẩu trang màu đen phòng sương mù, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, lại thấy Phong Dật giơ tay xem đồng hồ, cô ngoắc ngoắc ngón tay, nhảy xuống xe, khóe miệng mỉm cười, tiếng nói lãnh đạm: "Phong tổng, các người đi trước, tôi đi tìm cô ấy, tìm xong lúc sau ở Lâm Thành hẹn gặp lại mọi người, cô ấy hẳn là còn bị vướng bận chuyện gì đó, dựa theo tính cách Dao Dao sẽ không không tuân thủ như vậy."

Phong Dật nghĩ nghĩ nói: "Lại chờ ba phút, ba phút sau, nếu cô ấy còn chưa tới thì nói tiếp, báo danh yêu cầu toàn thể đội viên đều phải có mặt." Nói cách khác, Tần Mạc khi đó cũng sẽ không bởi vậy mà chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất.

Phó Cửu nghe Phong Dật nói cũng nhận ra tầm quan trọng của việc này, một tay đút túi quần, đôi mắt cũng không khỏi trầm xuống.

Mà Tần Mạc ngồi ở bên trong xe, nhìn qua cửa sổ, đem ánh mắt đặt ở trên sườn mặt thiếu niên, biểu tình Tần Mạc không có chút nào dao động, liền phảng phất dường như trong mắt hắn cái gì cũng đều không có.

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, từ sau khi Phó Cửu xuống xe, tầm mắt Tần Mạc liền không có rời khỏi thiếu niên.

Ánh mắt thâm thúy đạm mạc như vậy cùng với dáng ngồi tự phụ không chút để ý.

Thật là nhìn không ra vui vẻ hay tức giận...

ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ (P.3)Where stories live. Discover now