512. Ngẫu nhiên gặp được Tần thần 4

49 0 0
                                    

Cục trưởng hoàng cũng không có ngu ngốc: "Bởi vì cô cảm thấy nếu cô không làm như vậy, liên lụy tới người khác, rất có khả năng người này rất thông suốt cách đánh rớt chế tài(*) hoặc là đến tiến hành trả thù với người trong đoạn ghi âm, đến cuối cùng không chiếm được công bằng là những nữ học sinh đó. Ai, hacker này, quá không tín nhiệm chúng ta, chúng ta sao có thể sẽ bênh vực những tên súc sinh đó!"

(*) Chế tài: là bộ phận chỉ ra những biện pháp tác động mà Nhà nước sẽ áp dụng đối với chủ thể không thực hiện hoặc thực hiện không đúng quy tắc xử sự đã được nêu trong phần giả định của quy phạm và cũng là hậu quả pháp lý bất lợi mà chủ thể phải gánh chịu khi không thực hiện đúng nội dung tại phần quy định.

"Đó đều là những ý tưởng mới xuất hiện sau này." Tần Mạc nghiêng mắt tới, tiếng nói nhàn nhạt: "Nói trắng ra làm cô muốn cứu người, hơn nữa cô rất rõ ràng sau khi tuyên bố tin tức này sẽ khiến cho cảnh sát chú ý, đến lúc đó cô không cần làm gì, khác, cảnh sát liền sẽ chủ động bắt người. Có lẽ cũng sẽ bắt luôn cô, bất quá trước khi cảnh sát đến cô cũng có đủ năng lực để chạy trốn."

Cục trưởng Hoàng nghe vậy, há to miệng: "Cậu, cậu là nói cảnh sát chúng ta vô hình bị cô chỉ huy?"

Tần Mạc không có nói nữa, rõ ràng là tán đồng.

Cục trường Hoàng tức giận: "Này, này hacker cũng quá, quá......"

"Đợi khi tìm được người lại nói." Tần Mạc nói, nhìn lướt qua Béo ngồi bên người: "Tra thế nào rồi?"

Béo nâng mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi hoài nghi hành động lần này có hai người, đội trưởng, anh xem, đây là vị trí IP mà tôi xác định được, rõ ràng là ở bên ngoài Thuần Sắc, nhưng người quay phim thì lại ở bên trong Thuần Sắc, thật là kỳ quái. "

"Đúng là có chút kỳ quái." Tần Mạc nhìn thoáng qua ngựa xe như nước phía trước, nghiêng khuôn mặt tuấn tú, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà lúc này.

Hai người trong phòng kia vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nhìn thấy Lý Mộng Nhiên liền có chút nhịn không được, đang chuẩn bị động thủ, liền thấy Dương Minh lại mở mạnh cửa ra.

Chạm vào một tiếng, cửa gỗ đóng lại phía sau Phó Cửu!

Rũ mắt xuống, chính là Lý Mộng Nhiên đang cầm dao uy hiếp hai người kia: " Nếu các người lại đây, tôi liền giết các người!"

"Lão Lưu, ông đi đối phó với con nhỏ kia, tôi muốn cùng tiểu mỹ nhân của tôi ôn chuyện thật tốt." Người lớn tuổi nhất trong đó liếm môi, gương mặt béo phì liền nhào tới chỗ Phó Cửu.

Hai người kia cũng không biết, hình thái của bọn họ lúc này, đã hoàn hoàn toàn toàn bị đặt ở trên kênh phát sóng trực tiếp!

Bên ngoài Thuần Sắc.

Tần Mạc mở cửa xe, từ bên trong đi ra, sau đó hướng tới chung quanh nhìn qua một lượt, sau khi lướt qua cửa hàng tiện lợi, lại trả trở về, ánh mắt thâm thúy hơi trầm xuống: "Cục trưởng hoàng các người đi vào trước, tôi đến phía đối diện nhìn một chút. "

Đã đến Thuần Sắc rồi, cục trưởng Hoàng cũng không quan tâm nữa, liền đi hướng vào bên trong.

Một tay Tần Mạc cắm túi quần, một tay đẩy cửa pha lê của cửa hàng tiện lợi, dường như mặc kệ là chuyện gì xảy ra, anh đều là bộ dáng không chút để ý này.

"Hoan nghênh quang lâm."

Âm thanh của nhân viên cửa hàng vang lên, nhìn qua người vừa bước vào, hai tròng mắt sáng lên.

Hôm nay là có chuyện gì vậy, người tới không phải là mỹ nữ thì cũng soái ca!

Tần Mạc ánh mắt nhàn nhạt, càng như vậy càng làm người khác cảm thấy hơi thở mê dại tản ra từ người anh.

Lúc hắn nhìn đến laptop đặt trên bàn cơm, ánh mắt dừng lại, đi tới chỗ đó, tiếng nói trầm thấp: "Vị tiểu thư lúc nãy ngồi ở chỗ này đi đâu rồi?"

"Thì ra là tiên sinh tới tìm người." nhân viên cửa hàng như bừng tỉnh đại ngộ: "Cô ấy đi toilet cũng được một lúc rồi, có lẽ sẽ trở về nhanh thôi. "

Toilet? Khóe miệng Tần Mạc nâng lên một chút.

Tầm nhìn tốt như vậy, đối diện chính là Thuần Sắc.

Máy tính rõ ràng đang vận hành, lại chỉ toàn màu đen, thực rõ ràng là đang làm cái gì.

Nếu trưởng máy ở đây.

Thế tất nhiên chủ nhân của máy tính sẽ trở về...

Thậm chí ở bên trong khi cảnh sát đi vào cũng không thấy bóng dáng người nào.

Cho nên ngốc ở chỗ này đợi thời cơ là thích hợp nhất.

"Tiên sinh?" Nhân viên cửa hàng nghi hoặc đứng ở bên cạnh hỏi.

Tần Mạc xoay người lại, sườn mặt tuấn mỹ đầy cấm dục: "Làm ơn cho một ly cà phê."

"A? Được, sẽ có ngay."

Thì ra đúng thật là tới tìm người, hắn còn tưởng rằng đối phương chạm vào notebook kia là muốn làm cái gì.

Nếu để cục trưởng Hoàng biết, bọn họ đổ mồ hôi đi tới phía trước, người nào đó lại tư thế ưu nhã ngồi bên cửa sổ tại cửa hàng tiện lợi uống cà phê, nhất định lại sẽ nổi giận!

Trong Thuần Sắc, sau khi đóng cửa lại, Dương Minh cảm thấy cô gái bị hắn ta đẩy mạnh kia khi ngước mắt lên dường như có chút quen mắt.

Nhưng cụ thể là gặp ở nơi nào, hắn ta lại không nhớ ra được.

"Kỳ quái, xinh đẹp như vậy, hẳn là phải có ấn tượng mới đúng."

Dương Minh còn đang ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu,khi nghe động tĩnh ái muội ở bên trong, trong lòng nghĩ chỉ cần lấy được một đơn hàng này, về sau hắn còn sợ không có cơ hội tiến lên sao? Chỉ sợ chính là Lý Mộng Nhiên, nhưng chỉ cần trải qua sự tình ngày hôm nay, cũng liền gạo nấu thành cơm.

Người còn lại kia, hắn ta hoàn toàn không cần lo lắng, vừa nhìn liền biết chính là một người không có chủ kiến, cũng sẽ không có khả năng làm ra chuyện gì.

Phó Cửu không có chủ kiến?

Những lời này nghe quả thực như đang chọc cười.

Cô nghiêng người tránh đi một người đàn ông trung niên bụng béo phệ, ngón tay chống mặt đất, đầu cúi thấp, nhìn qua xác thật có điểm yếu đuối, trên thực tế như vậy chỉ là vì tránh để mặt của Lý Mộng Nhiên lọt vào camera, chỉ chụp tướng mạo hai người đàn ông đang hành động kia: "Tôi nhất định là đến nhầm nơi, các người lầm rồi, tôi là tới học thêm, vừa rồi người kia gạt tôi nói hắn ta là thầy giáo."

"Bảo bối, kia xác thật là thầy giáo." Người đàn ông trung niên quay đầu đi tới, chuẩn bị tấn công lại lần nữa: "Cô em không đi nhầm, nếu muốn học thêm, anh đây cũng có thể dạy cô em."

Lý Mộng Nhiên không nghĩ tới sẽ có một người bị hại khác tiến vào.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù chết, cũng không thể để cho bọn họ đạt được mục đích.

Nhưng hiện tại, không mượn một đao của cô gái kia thực rõ ràng trở thành bọn họ "Giết ".

Làm sao bây giờ.

Cô nên làm cái gì bây giờ.

Đôi tay của Lý Mộng Nhiên đều run lên, ném mâm đựng trái cây qua, sắc mặt tái nhợt hướng tới người chuẩn bị đánh về phía Phó Cửu hô to một tiếng: "Các người làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?! "

"Báo ứng? " Người đàn ông kia cười to nói: "Có ai dám cho chúng ta báo ứng? Tiểu bảo bối, em ngày thường không xem tin tức có phải hay không, đừng có gấp, anh đây sẽ yêu thương em thật nhiều. "

Lý Mộng Nhiên hoảng loạn lui về sau.

Trong lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi.

Cô cho rằng lúc này đây, thật là không còn ai có thể cứu mình.

Nhưng, giây tiếp theo.

Lại nghe "Ầm" một tiếng vang lên!

Người chuẩn bị tiếp cận cô, bị một người lấy chân đá ngã lăn ra mặt đất.

Lý Mộng Nhiên dừng lại, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở nơi đó, mắt thấy cô gái lúc giống như là bị dọa sợ đến phát run lúc trước một phen kéo nơ ra, tay trái chống mặt đất, nhảy lên, tay trái còn thuận tay cầm bình rượu bên cạnh lên, liền lợi dụng sức mạnh ở cánh tay, ném lên đầu tên kia.

Xoảng một tiếng!

Rượu tràn ngập khắp phòng.

Người kia căn bản không chịu được lực đánh như vậy, choáng váng đầu óc, đông nam tây bắc đều nhìn không rõ.

Một người khác thấy thế, không thể tin được trừng lớn hai tròng mắt, phản ứng đầu tiên chính là muốn gọi người tiến vào.

Còn không chờ hắn mở miệng, cô gái kia duỗi tay một cái, trực tiếp từ sau lưng ôm lấy cổ hắn, động tác thân thủ như vậy, nước chảy mây trôi soái khí: "Ông nếu dám kêu một câu, tôi liền cắt cổ ông."

ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ (P.3)Where stories live. Discover now