Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
là màn trời đen đặc ủ rũ buông xuống, trả về cái tĩnh mịch cho rỗng tuếch một không gian. nhưng gã (lại) trằn trọc không ngủ được, cứ khổ sở trở mình trên tấm đệm nàng sắp xếp cho ở phòng ngoài, mắt mở thao láo hướng về phía hai ngôi sao toả sáng trên nền trời thăm thẳm.
bầu trời hôm nay không có mảnh trăng vàng lấp lửng giữa ngàn mây xám trắng sêm quánh, mà chỉ độc nguồn sáng từ đôi óng ánh tinh tươm.
giơ bàn tay lớn gân guốc của mình lên, cốt che đi ánh sáng chói nhoà mắt.
là đêm, mà cứ ngỡ như ban ngày vậy.
những đụng chạm nhỏ nhặt đó, vốn chỉ là bàn tay nắm lấy bàn tay, giữa tấm vải nhung lông mịn xanh lơ. thế mà gã cứ tưởng bở là cận kề, là điện giật, là thân quen, là tri kỉ.
jackson biết rõ, rất rõ là đằng khác, rằng đó chỉ là một điều quá đỗi bình thường giản đơn. nhưng gã chọn tin rằng, đó là tiến thêm một bước, là sự tin tưởng trao đôi.
dù sao thì, sống trong cõi mơ mộng hão huyền vẫn tốt hơn là ý thức rõ sự thật. vì chúng luôn là liều thuốc đắng, uống vào lại khiến người ta mệt nhoài.
tỉ như sự thật mà nàng đã dội vào gã ban chiều ấy.
—
"jackson."
nàng nói, giọng khẽ hơn cả tiếng gió lùa qua những cánh hoa dìu dịu đung đưa.
họ đã ngồi cạnh nhau, giữa cánh đồng, trong im lặng, cũng đã lâu rồi. nhưng với irene, và với gã, thời gian như ngừng trôi, vạn vật cũng biến mất. chỉ còn tay trần đan tay găng, cạnh bên ấm áp, mỗi người lại rong ruổi qua những dòng suy tư xa xôi, ai cũng mơ mộng, ai cũng ngẩn ngơ.
chỉ mới gặp nhau hai ngày, mà cảm giác như họ đã bên nhau cả năm rồi. không, một năm còn ít. là mười năm, một trăm năm, hay đến những nghìn năm trước kia. không ai biết cả.
nhưng trái tim đang phập phồng đập trong lồng ngực, đôi gò má đang hây hây ửng đỏ, và linh hồn đang sống dậy mãnh liệt trong cả hai, thì đều hiểu rõ.
"tôi là một người ích kỉ." - nàng nói, câu chữ phát ra tưởng như tơ hồng, lại chất chứa trong lòng nàng những lo lắng nặng nề.
nếu như trước đây irene cứ khăng khăng muốn giữ lại gã, coi như bầu bạn cho bảy ngày của nàng đỡ tẻ ngắt, thì nay nàng lại càng muốn gã rời đi. nàng không muốn nhìn thấy jackson biến mất, trong bất lực vô độ. chỉ riêng việc tưởng tượng cảnh đôi mắt gã buồn bã lẫn thất vọng xoáy sâu vào tâm trí irene, đã khiến nàng ám ảnh đến sợ hãi.