Chương 13: Lai Đan loạn tính (H)

4.9K 62 0
                                    

Đã qua vài ngày, Văn Khương vốn tưởng rằng sau khi hắn chạm qua nàng sẽ lấy nàng đổi với kiếm, kết quả Lai Đan không sốt ruột chút nào, mang nàng đi thẳng một đường tới phía Tây, ngoại trừ trao đổi cần thiết, hắn ít khi nói chuyện với nàng.

"Ngươi không thả ta ra, nếu như ca ca ta tìm thấy, nhất định băm thây ngươi thành vạn đoạn."

"Ta nhớ lúc nãy ta thay ngươi bỏ huyệt câm, nếu ngươi không im lặng, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc nói chuyện."
Lai Đan ngắm nghía kiếm giấu trong tay áo, Tối hôm qua ta nhớ rõ ngươi một mực kêu, cổ họng vẫn còn chưa khàn giọng? Xem ra, ta còn rất là mềm lòng.

Ngươi Văn Khương bị hắn chặn họng nói không ra lời, Đến tột cùng ngươi muốn mang ta đi nơi nào?

"Đến một nơi sẽ không để cho ca ca ngươi tìm được.'

"Ngươi không muốn Thừa Ảnh?'

"So với Thừa Ảnh, ta cảm thấy cũng là ngươi có vẻ hợp khẩu vị với ta. Chẳng qua chỉ là một vũ khí thôi, không thể ăn cũng không thể dùng, đâu có hữu dụng?"

"Hỗn đản. Văn Khương mơ hồ cảm thấy hắn rất có chiều hướng giấu mình, trong lòng càng bất an."

"Huống chi, Ngụy Hắc Noãn cùng thế lực của Vệ quốc đều tìm Thừa Ảnh, phỏng chừng đám của ca ca ngươi cũng không khá hơn. Không bằng chờ thời điểm con què con bị thương , ta lại đi thu thập tàn cục, chẳng phải rất tốt?"

Lồng ngực Văn Khương căng thẳng, không biết Tam ca thế nào, người này sau khi phát bệnh từ lần trước giống như biến thành một người khác, những con đường nàng đi qua đều là đường nhỏ vùng núi, có vẻ cực kỳ cẩn thận. Bọn họ vẫn cũng không tá túc ở trong thành thị, tất cả đều là ở nhờ nhà của gia đình nông dân xa xôi.

'Hôm nay vận khí không tệ thôi, cái nhà này giống hồ bị bỏ hoang, vừa vặn có thể tá túc. Lai Đan ôm nàng xuống ngựa, Đói bụng sao?"

"Ta không muốn ăn."

"Chắc không? Hắn cũng không nhìn nàng, đá cửa sau đi ra ngoài."

Đúng vậy, từ trước đến giờ hắn không cần lo lắng nàng sẽ chạy trốn, hai tay cùng hai chân của nàng đều bị khóa lại, xiềng xích làm bằng đồng đen khóa tự do của nàng một cách chắc chắn.

"Một chút cũng không muốn ăn?"
Văn Khương đang tìm tòi suy nghĩ làm sao có thể nói chuyện được với hắn, liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh của hắn.

"Không muốn."

"Phía sau của phòng này còn có một cái hồ sen, ta thử bắt hai con cá chép, không muốn ăn thử xem sao?"

"Phía sau của phòng này còn có một cái hồ sen, ta thử bắt hai con cá chép, không muốn ăn thử xem sao?"

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Văn Khương Công Chúa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ