"Tôi phải kết hôn."
Kim Thái Hanh một bên đem đồ ăn buông, một bên đối với nam nhân trước mặt đang nhã nhặn xới cơm vào bát tuyên bố tin vui, nam nhân sau khi cho cơm vào bát hai người, mới im lặng ngồi xuống, đối với anh lộ ra một mạt tươi cười.
"Chúc mừng."
Kim Thái Hanh vui mừng mỉm cười đi vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó đi ra ngồi vào bên cạnh Điền Chính Quốc - "Lúc trước không nói cho cậu biết là bởi vì còn không xác định, nhưng mà sau đó ngẫm lại, cũng là nên kết hôn."
Điền Chính Quốc nuốt xuống một ngụm đồ ăn - "Ân, là do lần trước quan hệ hữu nghị mà quen biết à?"
"Đúng vậy." - Khuôn mặt anh tuấn của Kim Thái Hanh che giấu không được vui sướng - "Gia thế không tồi, bố cô ấy là hiệu trưởng một trường học, mẹ là giáo sư quốc văn, khó trách cô ấy lại có khí chất như vậy, thật sự giống như... tiên nữ a."
"Anh thật thích cô ấy?"
"Ân, đương nhiên, bằng không tại sao phải cùng cô ấy kết hôn? Đúng rồi Chính Quốc, tôi nói với cậu điều này, bố cô ấy muốn cho chúng tôi một căn hộ, sau này nơi đây sẽ để lại cho cậu, trước kia cậu nói muốn mua phòng ở, tôi đã giúp cậu chọn được một gian khác gần nơi làm việc, còn gian này cậu có thể cho thuê."
"Thái Hanh, hai người sẽ kết hôn vào lúc nào?" - Chính Quốc buông chiếc đũa, trên khuôn mặt nhã nhặn xuất hiện quyện mầu, một đôi mắt có nhiều cảm xúc phập phồng, nhưng không có rõ ràng đến nỗi làm cho nam nhân bên cạnh nhìn thấy.
"Tháng năm tới."
"Còn có ba tháng."
"Ân, Tương Kì vốn muốn tháng sau liền kết hôn, cô ấy rất thích tôi, còn thường thường nói không phải là tôi thì sẽ không lấy chồng." - Kim Thái Hanh cười cười - "Cô ấy nói đùa cứ như thật, tôi cũng không biết phải nói cái gì, may mắn bố cô ấy cũng quen con gái thẳng thắn như thế, mở miệng thay tôi giảng hoà, nếu không tôi thật sự xấu hổ."
"Tốt lắm a, anh thật sự cũng nên tìm một cô gái kết hôn, có tổ ấm gia đình, sinh mấy đứa nhỏ. Nếu không chờ đến lúc già rồi, cùng cô gái trẻ kém hơn nhiều tuổi, người khác còn tưởng rằng anh là ông nội cô ấy, kia mới thật sự xấu hổ." - Chính Quốc nghiêng mặt nhìn anh, so đo với mặt anh, giả bộ dáng của một ông lão, ho khan vài tiếng - "Khụ khụ, đây là con ta." - Rồi mới liền cười đến dị thường xán lạn.
Thái Hanh trừng lớn mắt, rồi mới lại lắc đầu lấy một viên thuốc cho vào miệng cậu - "Cậu đấy nha, sau khi tôi kết hôn chỉ sợ cũng không thể chiếu cố cậu, tốt xấu cũng tìm một người tới chiếu cố cậu đi. Đừng kiêng kị chính mình là người đồng tính luyến ái, rồi sợ hãi rụt rè này cũng không dám, kia cũng không dám, hiện tại xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn trước kia rồi, hảo hảo đi tìm một người bạn, biết không?"
"Biết, thật lắm lời, sau này bà xã cùng đứa con sẽ nghe anh tụng dài dài, thật đáng thương!" - Chính Quốc liếc mắt nhìn anh cười.
Thái Hanh cũng không so đo lời cậu, nói - "Còn nữa, cậu rất đơn thuần, sau này nếu thích người nam nhân nào, nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu nhìn xem, đừng mơ hồ mà sa chân vào. Tôi cũng không hy vọng vào con mắt nhìn người của cậu, nếu gặp phải một tên xấu xa nào đó, không chừng cậu bị bán đi mà còn không biết là tại sao."
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Yêu Em
FanfictionĐúng, nếu anh không biết em thích anh thì tốt rồi. . . Đều là lỗi của em, nếu em không nói cho anh biết em yêu anh, anh sẽ không phải chịu hậu quả như hôm nay . . . Hanh, van cầu anh tỉnh lại đi, anh không cần yêu em cũng không sao, anh đi kết hôn c...