Editor: Tứ Phương Team
Trong nháy mắt, Tô Hi rất muốn ôm lấy hắn, nói cho hắn biết bây giờ người nàng yêu không phải Tắc Đỗ Văn, nhưng nghĩ đến việc hắn không muốn nói yêu nàng, nhưng lại muốn nàng yêu hắn, liền đè nén sóng gió mãnh liệt trong lòng xuống, hạ quyết tâm nói: "Viên phù thủy chi tâm kia là Ngải Lâm cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta là nàng, nên mới có thể xuất hiện trước mặt ta, ngoài ra không còn lý do nào khiến ngươi quấn quýt với ta, rồi đối xử tốt với ta như vậy."
Lý Phổ Tư ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói một lời, Tô Hi tiếp tục nói: "Ngươi và Tắc Đỗ Văn đều cho rằng ta là Ngải Lâm, nhưng thật ra ta không phải, ta chỉ có được ký ức của nàng, trừ việc đó ra, chúng ta không có gì giống nhau hết.
Lý Phổ Tư, ta biết ngươi rất biết ơn Ngải Lâm đã biến ngươi thành người, nhưng ngươi không cần phải báo ân với ta, ta không phải là Ngải Lâm, không cần ngươi trả giá nhiều như vậy.
"Nhân gia cam tâm tình nguyện."
"Nhưng ta không muốn."
Tô Hi lập tức trả lời: "Lúc trước bởi vì Tắc Đỗ Văn nên ta mới nhốt mình vào trong tháp, là ngươi dẫn ta ra ngoài, nhưng hiện tại ta lại bị Tắc Đỗ Văn nhốt vào, ta muốn tự mình tìm cách thoát ra ngoài. Sớm hay muộn ngươi cũng phải rời đi, cuối cùng ta sẽ chỉ còn lại một mình, ngươi đối tốt với ta, đến lúc đó chỉ làm ta càng đau khổ mà thôi."
"Ta sẽ không rời xa Tô Hi."Phổ Tư nắm tay nàng lên bắt đầu liếm hôn, Tô Hi lại đẩy hắn ra: "Phổ Tư, ta không cần ân tình của ngươi, ta cũng không muốn lợi dụng tình cảm của người khác để bù đắp cho bản thân, càng không muốn nhận sự an bài của người khác, nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, hãy đi tìm ma trượng tới đây, những chuyện khác ngươi không cần lo, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi lại xuất hiện ở trước mặt ta."
Khẩu khí Tô Hi nghiêm khắc, làm Phổ Tư vốn dĩ dịu ngoan dần trở nên cuồng bạo, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm lấy nàng, ném nàng lên giường, liều mạng liếm gặm nàng. Tô Hi không giãy giụa, chỉ là lạnh lùng nói: "Ngươi cũng muốn cưỡng ép ta sao? Cũng giống như Tắc Đỗ Văn cưỡng ép ta, các ngươi cho rằng như vậy là tốt với ta, một bên tình nguyện bức ta tiếp thu. Cũng tốt, ta không chống cự được quyền thế của hắn, cũng không có sức lực để chống lại ngươi, muốn làm gì thì tùy ngươi."
"Tô Hi... Đừng bảo ta rời đi, xin ngươi."
Cảm giác được mình mất khống chế, Phổ Tư buông nàng ra, ngoan ngoãn ghé vào mép giường, trong giọng nói mang theo cầu xin, Tô Hi thở dài mềm giọng nói: "Cảnh giới trong vương cung rất nghiêm, ngươi nhanh chóng rời đi, về ma trượng bản thân ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, cuối cùng, ta hy vọng ngươi rời đi bình an."
Nói xong những lời này, Tô Hi không muốn mở miệng nữa, hai người trầm mặc hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Khi đó ta cũng không nghĩ muốn biến thành người, ta cũng luôn biết ngươi không phải là Ngải Lâm trước kia."
Hắn cười cười, khi cười đôi mắt hoàn toàn ảm đạm, làm vẻ mặt của hắn trở nên có chút trống rỗng: "Nhưng mà người kế thừa ký ức vẫn luôn bị cho rằng là người thừa kế, cho nên lúc ấy ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút, muốn trả lại sức mạnh cho ngươi mà thôi.
Nhưng mà ta... Nhưng mà ta thật sự thực thích ngươi... Tô Hi, ta vẫn luôn quanh quẩn ở phụ cận nghe hơi thở kia, nghĩ nên làm như thế nào để tiếp cận ngươi, ta không thể nói cho ngươi biết, cũng không hy vọng ngươi lại phong bế bản thân giống như Ngải Lâm, bị tình cảm của nam nhân lừa gạt, cho nên luôn cố gắng bảo vệ trái tim này, ta luôn khát vọng có trái tim của ngươi có thể vì ta mà nhảy lên, nhưng điều này chẳng qua là một ý tưởng ích kỷ của ta mà thôi."
Nói tới đây, ý cười Phổ Tư càng sâu, nhưng ý cười kia hoàn toàn không cười đến đáy mắt, hai mắt hồng, đã đặc sệt thành màu sắc vết máu khô cạn, khiến cho người ta sợ hãi: "Ngươi yêu hắn, ngươi chỉ yêu hắn, muốn ở bên hắn, cũng sẽ không tiếp nhận ta.
Trước kia ta là con thỏ, không có để ý những cái đó, nhưng sau khi ta biến thành người, tình cảm của ta không thể đơn thuần như vậy nữa, ta dần có lòng tham, ta muốn càng nhiều. Nhưng ta không nên có lòng tham như vậy, ta biết ngươi muốn nghe câu nói kia nhưng lại nói không nên lời, ngươi không có khả năng sẽ yêu ta."
Tô Hi cảm thấy ngực bắt đầu đau đớn co rút kịch liệt, không biết vì sao, nàng nhớ tới bộ dáng Ngải Lâm điên cuồng trong mộng sau đó cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến da đầu người khác tê dại, bây giờ Phổ Tư cũng khiến nàng có cảm giác giống vậy, hắn không gọi mình là thỏ thỏ, cũng không phải nhân gia, hắn không làm nũng, cũng không giả bộ đáng thương, dường như hắn đã thay đổi thành một người khác vậy, nhưng nàng biết hắn vẫn là Phổ Tư, hắn vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, không để ý đến gì cả chỉ muốn phát tiết tất cả cảm xúc ra ngoài.
Phổ Tư đột nhiên đứng lên, trên người nàng vẽ ra những bức vẽ phức tạp, nàng mơ hồ nhận ra đó là một pháp trận, quỷ dị bất an từ trong lòng nàng trào ra, nàng muốn hỏi Phổ Tư đang làm cái gì, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh, thậm chí ngay cả cử động ngón tay cũng không có sức lực.
Nàng kinh hoảng mà nhìn Phổ Tư, hắn lại chỉ rũ mắt rũ tai, lấy ngữ khí nàng chưa bao giờ có nghe qua bình tĩnh nói: "Ngươi không cần ta, không tin ta, ta giữ trái tim này có lợi ích gì? Tô Hi, ngươi không cần ma trượng, ta trả sức mạnh lại cho ngươi, về sau ngươi có thể lựa chọn con đường chính mình muốn, không còn có ai có thể sắp đặt được ngươi nữa."
Tô Hi mở to hai mắt hoảng sợ nhìn hắn, không thể tin được lời hắn nói.
Hắn đang làm cái gì? Hắn nói muốn trả lại sức mạnh cho nàng, không cần trái tim kia nữa, nhưng hắn giữ phù thủy chi tâm đến bây giờ ít nhất cũng được vài trăm năm, vẫn luôn dựa vào sức mạnh này chống đỡ sống sót, mất đi trái tim kia, làm một con thỏ bình thường hắn sẽ có kết cục như thế nào, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng liều mạng thuyết phục chính mình vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng lúc nàng thấy máu từ ngực Phổ Tư chảy ra rồi thấm dần ra nội y, cả người nàng như muốn chết, bắt đầu điên cuồng muốn giãy giụa.
Nhưng nàng kêu không ra tiếng, cũng không thể giãy giụa, một loại sức mạnh vô hình hoàn toàn áp chế nàng, nàng hung hăng trừng mắt Phổ Tư, muốn dọa hắn, nhưng hắn lại chỉ nhàn nhạt cười, dùng đôi môi dần dần tái nhợt nói: "Tô Hi, ngươi đừng sợ, sẽ không đau, lúc ấy Ngải Lâm cho ta trái tim này cũng không đau. Huống chi vốn dĩ ngươi nên là người thừa kế sức mạnh của nàng, sau khi trả lại, ngươi có thể quen ngay."
Sao có thể không đau? Nàng đau quá, tâm nàng thật đau, Tô Hi ở trong lòng tuyệt vọng hò hét, không phải thân thể đau, mà là một loại đau đến khắc cốt ghi tâm, sao hắn có thể bình thản nói muốn đem trái tim kia cho nàng? Hắn tính toán muốn chết ở trước mặt nàng sao? Sao hắn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
YOU ARE READING
PHÙ THỦY CHI TÂM ( Edit )
RomanceTác giả:Chích Thì Giới 99 Editor: Tứ Phương Team Nguồn:dongbanto0611.wordpress.com Trạng thái:Full Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Ngọt sủng, H văn, Huyền huyễn, Linh dị thần quái, 1v1. Trong các truyện cổ tích, phù thuỷ luôn là người đóng vai phản diệ...