🍀Chương 13: Ý định chuyển trường🍀

1.4K 125 4
                                    

Editor: Mộc Lạp Đề

Diệp Phồn Tinh bị bệnh gần một tuần.
Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ*, đừng nhìn bình thường cô thân thể khỏe mạnh, nhảy nhót tưng bừng, lần bệnh này, phải mất ba ngày mới hạ sốt.

*Ý nói là bệnh đến thì nhanh mà lành bệnh thì lâu.

Trong thời gian này cô không đến trường, sau khi Đồng Mỹ Lệ biết cô bị bệnh, liền giúp cô gọi điện thoại  xin nghỉ phép. Diệp Phồn Tinh vừa vặn cũng không muốn đến trường để bị người khác vây xem bàn tán như lúc trước nữa, nên thầm chấp nhận cách làm của bà ta.

Sau đó cô vẫn luôn làm ổ ở trong phòng không ra ngoài, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc và nghỉ ngơi đi ngủ, chính là cầm điện thoại coi phim đọc tiểu thuyết, ngược lại cũng rất an nhàn.

Kế tiếp về phần chuyện của Ôn gia kia, Diệp Phồn Tinh và Đồng Mỹ Lệ không nhắc lại với cô nữa, cô cũng không có chủ động hỏi —— không phải là không muốn biết, thứ nhất chẳng qua là cô còn bị bệnh, không có tinh lực (tinh thần+thể lực) cũng không muốn vì chuyện này chạy đi nghe ngóng từ họ; thứ hai.... Diệp Tấn Thành không phải nói ông sẽ ra mặt để giải quyết sao? Cô ngược lại là muốn xem xem ông sẽ giải quyết như thế nào.

Nhớ tới đêm đó Đồng Mỹ Lệ đứng ở ngoài cửa phòng cô nói những lời kia, tâm tình Diệp Phồn Tinh có chút phức tạp, lại theo bản năng mà không muốn suy nghĩ nhiều. Cô trở mình ôm chăn, lẩm bẩm nghĩ, nếu như lão già đó không giải quyết được, cô sẽ tự mình ra tay, dù sao cô cũng đã biết mình nên làm như thế nào rồi!

Đang nghĩ như thế, điện thoại đặt bên gối đột nhiên vang lên, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn cầm điện thoại lên xem, mắt sáng rực lên.

“Alo?” Cô bắt máy thật nhanh, ngữ khí lại ra vẻ ngạo mạn, “Vị nào đó?”
“Anh của em.” Giọng của người đàn ông truyền ra từ trong điện thoại, thuần thấp nhẹ hòa (trong trẻo+trầm thấp+nhẹ nhàng+ôn hòa), rất là dễ nghe, chỉ là âm lượng không cao, cảm giác có chút mệt mỏi, “Mấy ngày nay phải làm một cái thí nghiệm lớn, bận đến nỗi không có thời gian xem điện thoại, thí nghiệm vừa mới kết thúc, mới phát hiện em gọi điện thoại cho anh. Thế nào, tìm anh có việc gì?”

Đây là anh họ Giang Diên của Diệp Phồn Tinh. Là sinh viên của khoa sinh hóa của trường Đại học Bắc Kinh, hiện nay là sinh viên năm ba, thường ngày say mê làm thí nghiệm, tìm không thấy người. Diệp Phồn Tinh đã quen việc này từ lâu, nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, dừng lại một chút lại tiếp tục giả vờ giả vịt: “Anh của tôi là ai vậy, không quen không quen.”

Giang Diên trầm mặc một chút, hỏi: “Tiền tiêu vặt còn đủ dùng không?”

“Ái chà!” Diệp Phồn Tinh trở mặt trong nháy mắt, “Anh ơi em muốn tiền tiêu vặt. Cho, cho thật nhiều á, hai vạn đủ chưa? Đủ rồi, cảm ơn anh.”

Giang Diên: “...”

Giang Diên biết cô không thiếu tiền, chỉ là muốn đùa giỡn với anh, nhưng vẫn theo thói quen nuông chiều gửi cho cô năm vạn, sau đó mới bất đắc dĩ cười nói: "Bây giờ có thể nhận ra anh là ai chưa."

(HOÀN) CÔ ẤY CÓ TIỀN , CÓ SẮC , CÒN CÓ ANH ẤY - HOA LÍ TẦM HOANNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ