Đến lúc Giang Trừng tỉnh lại đã là chuyện của rất lâu sau, vừa mở mắt hắn liền thấy đầu đau nhói, một loạt hình ảnh chạy qua như thước phim trôi nổi trong đầu, hắn thấy chính mình không ở Liên Hoa Ổ xử lý công vụ mà ngược lại chạy đi khắp nơi tìm Ngụy Vô Tiện, thậm chí hắn còn một mình lật lung Vân Thâm Bất Tri Xứ đòi người, bỏ qua lễ nghi, hắn còn làm Lam Khải Nhân tức đến thổ huyết, đánh nhau với Lam Vong Cơ làm y ảnh hưởng tới chân khí tạm thời chưa rõ tình hình, hắn còn thấy chính mình sau khi bắt được Ngụy Anh còn làm đủ chuyện tệ bạc với hắn, (Giam Cầm, cưỡng chế SM nhẹ)
Toàn thân run lên từng đợt vì tức giận, Giang Vãn Ngâm hắn chưa bao giờ lại muốn tự sát đến vậy. Đã qua bao lâu rồi? Hắn từ khi nào lại để người khác khống chế bản thân dễ dàng như vậy?? Từ bao giờ hắn liền trở nên yếu đuối như thế??!!
Chết tiệt thật.
Giang Trừng ổn định lại nhịp thở, hắn chuyển tâm mắt xuống phía dưới nhưng khi ánh mắt vừa nhìn xuống hắn một lần nữa thật sự muốn giết chết chính mình
Toàn thân hắn có chút run rẩy, chậm dãi đưa hạ thân phía dưới rời khỏi người Ngụy Vô Tiện, hắn đã làm loại chuyện chết tiệt gì thế này??!
Không dám nhìn thẳng đối phương, Giang Trừng chỉ có thể lờ đi ánh mắt của người phía dưới, tâm trí hắn giờ hỗn loạn vô cùng, những gì bỏ lỡ một năm qua chỉ khiến hắn ước rằng bản thân có thể chết ngay tại lúc này.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy người bên trên dừng lại cũng có phần nghi hoặc nhìn lên, hắn biết người tra tấn hắn lâu nay không phải Giang Trừng, sư đệ hắn tuyệt sẽ không làm ra loại sự tình này, giờ đây thấy đối phương đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn dường như có phần hi vọng rằng Giang Trừng trở về
Trốn tránh cũng chẳng được tích sự gì, Giang Vãn Ngâm cúi đầu xuống vừa vặn bắt gặp Ngụy Vô Tiện ánh mắt ửng đỏ nhìn mình mà không khỏi một trận đau nhói trong lòng, người y khắp nơi đều là vết tích Tử Điện cùng vô số vết hôn xanh tím, chân tay bị những sợi xích lúc trước siết chặt đến mức sưng tấy lên, Giang Trừng muốn mở miệng nhưng hắn lại không biết nói gì, bốn mắt nhìn nhau mà trong lòng nảy lên vô số cảm xúc hỗn tạp, nhưng cũng đúng lúc này hắn liền nghe được tiếng gọi yếu ớt
"Giang Trừng?" thanh âm nhẹ nhàng khàn đặc vang lên kéo hắn về với thực tại bây giờ, theo bản năng Giang Trừng khẽ "Ừ" một tiếng, hắn còn đang bối rối chưa biết nên nói gì thì lại thấy đối phương trong bộ dạng như vậy nở ra nụ cười yếu ớt nói "Mừng ngươi trở về, Giang Trừng."
Nghe được lời này tim hắn nảy lên một tiếng đập mạnh, ruột gan quăn thắt lại khiến hắn đau đớn vô cùng, Nguỵ Vô Tiện vậy mà.....Vẫn không trách hắn
Đối mặt với nụ cười ấy, trong lòng hắn như có ai liên tục nhào nặn, vừa đau vừa khó chịu, Giang Trừng cố kìm lại thứ cảm xúc đang chuẩn bị dâng trào ra ngoài, hắn lập tức quay mặt đi rời khỏi giường nói "Xin lỗi"
Bỏ lại Ngụy Vô Tiện yếu ớt trên giường, Giang Trừng tuỳ tiện mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài, hắn sợ.... Hắn sợ chính mình sẽ lại làm tổn thương Ngụy Vô Tiện
![](https://img.wattpad.com/cover/173978899-288-k451414.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Trừng Tiện Trừng: Mạc Vấn Quy Kỳ
RandomTruyện đang trong quá trình sửa lại Fan Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện không nên đọc :)) Viết để thỏa mãn ý tưởng bản thân, không quan trọng logic OOC khá nặng . Tôi sửa lại khá nhiều chi tiết nhưng nội dung cơ bản vẫn như cũ