#8: Frail

202 18 7
                                    

Tình yêu, dù có đẹp đẽ, dai dẳng đến đâu, cũng chỉ là kính hoa thuỷ nguyệt.

***

Ngày đầu tiên gặp nhau, em là một cô gái ranh mãnh với nụ cười như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Dưới ánh tà dương, mái tóc em như hoà cùng biển cả, tạo nên bức hoạ tuyệt mỹ mà bàn tay con người không tài nào vẽ lại nổi.

Đôi mắt ấy luôn rực sáng niềm đam mê và hi vọng, nhưng đâu đó lại phảng phất những nỗi buồn không tên.

Em thích cam. Thích đến nỗi khăng khăng phải có một vườn cam trên con tàu mới. Cứ xuân về, mùi hoa cam bung nở hoà trên mái tóc của em lại khiến bao chàng trai đi qua phải ngoái đầu lại mà xao xuyến cõi lòng.

Hai năm sau gặp lại, mái tóc rực sáng ấy lại trở nên bồng bềnh hơn. Nước da trắng ngần, nổi bật với những phụ kiện đơn giản. Em lúc nào cũng thế, xinh đẹp tựa một đoá hoa cam, mong manh mà cũng thật mạnh mẽ kiên cường.

Đôi mắt ấy giữa một bầu trời sao đã trở thành kì quan. Long lanh và sáng rực rỡ không thua kém gì những vì tinh tú, thậm chí còn phản chiếu cả một tâm hồn mơ mộng giấu kín sau vẻ ngoài nóng bỏng kiên cường.

Khi em nhìn, chẳng còn cách nào khác ngoài ngượng ngùng quay đi. Nụ cười ấy, vẫn trong sáng mà u buồn như ngày nào. Mỗi lần nhìn thấy là một lần kí ức đau thương trở lại.

Nếu anh trai là ngọn lửa thắp sáng cuộc đời tuổi thơ bé, thì em là đoá hoa cam nhỏ xinh đưa con thuyền đến gần hơn với miền đất mơ ước. Mỗi đêm ngồi trước mũi thuyền, nghe tiếng sóng dạt dào cùng mùi hoa cam thơm ngây ngất, đều không tự chủ mà ngủ quên đi. Để rồi sáng hôm sau lại được em gọi dậy cùng mùi cam thân thuộc.

Yêu em từ lúc nào, trái tim này chẳng hay. Sẵn sàng hi sinh vì em từ lúc nào, thân xác này vẫn không có câu trả lời. Chỉ biết rằng, mỗi năm đều muốn thưởng hương hoa cam nở rực vườn cùng người con gái có mái tóc tựa những trái cam chín rượm.

Vì người khác mà sẵn sàng vứt bỏ bản thân, vì một đoá hoa cam mà sẵn sàng dẹp đi giấc mơ của mình.

Tình yêu thật là một thứ đáng sợ.

Nhưng trái tim này không hề hối tiếc.

Chợt nhớ trong một buổi chiều tà, em đã hỏi.
" Với tôi của hai năm trước và tôi của bây giờ, cậu thích ai hơn?"

Em của hai năm trước là một nụ hoa cam, bé nhỏ và sợ hãi trước bão giông. Bây giờ, em là đoá hoa cam nhỏ bé mà căng tràn nhựa sống, vươn mình đón ánh dương quang bằng chính sức mình. Không có em của hai năm trước, sao có em của bây giờ được?

" Cả hai."

Tiếng cười khúc khích ấy vang vọng giữa biển xanh bao la, nghe còn tuyệt hơn bản hoà tấu của các vị thần.

One Piece FanficNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ