Chương 2

9K 329 3
                                        

Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪

"Âm Âm, dậy đi." Trong ký túc xá, mọi người đang tất bật vệ sinh cá nhân. Thường ngày, Du Âm là người dậy sớm nhất, nhưng hôm nay lại khác. Chu Kỳ lo lắng hỏi: "Âm Âm, cậu sao thế?"

"Tớ không sao đâu." Du Âm bừng tỉnh, đáp lại. "Chỉ là đêm qua mất ngủ thôi."

"Đừng để kỳ thi làm cậu áp lực quá." Chu Kỳ nghĩ rằng Du Âm mất ngủ vì bài thi cuối kỳ sắp tới. Du Âm luôn chú trọng đến thành tích học tập nên lúc nào cũng chăm chỉ.

"Tớ biết rồi."

Không muốn giải thích thêm, Du Âm nhanh chóng rời giường, đi rửa mặt. Cô cầm điện thoại đặt trên bàn lên, thấy có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Nghe điện thoại." Du Âm thản nhiên coi như không thấy.

Trường học của cô có lịch học dày đặc và khô khan, nhưng Du Âm lại cảm thấy thoải mái. Cô ngồi làm bài tập, cố gắng không để tâm trí mình nghĩ đến chuyện khác.

Khi đang chăm chú làm bài, Du Âm nghe thấy hai nữ sinh phía sau khe khẽ trò chuyện. Khoảng cách gần khiến cô không thể không nghe rõ từng lời.

"Tớ thấy Trương Mộng lớp bên đi thuê khách sạn cùng một nam sinh đấy."

"Thật á? Trương Mộng nhìn hiền lành thế cơ mà."

"Loại nữ sinh này trước mặt thì ra vẻ đứng đắn, nhưng sau lưng lại lén lút buông thả bản thân."

"Đúng đấy. Nếu tớ làm mẹ cô ta, chắc tớ đánh què giò luôn."

"Các cậu đang nói cái gì thế?" Chu Kỳ chen vào cuộc trò chuyện của họ. Thấy Du Âm đang làm bài, cô không quấy rầy mà chỉ cùng hai nữ sinh kia nói chuyện phiếm.

"Chúng tớ đang nói về Trương Mộng lớp bên cạnh..." Hai nữ sinh nhanh chóng kể lại câu chuyện. Đối với những cô gái đang tuổi dậy thì, những đề tài như thế này tuy cấm kỵ nhưng lại cuốn hút, khiến các cô tò mò, vừa bàn tán vừa cẩn thận quan sát nhau.

Tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, không ai để ý rằng Du Âm đã ngừng làm bài từ lúc nào.

___

Đến giờ cơm trưa, Du Âm cùng Chu Kỳ đi đến căn tin. Từ khu dạy học đến nhà ăn khá xa, hai người chưa đi được bao lâu đã bắt đầu đổ mồ hôi. Hôm nay Du Âm mặc áo sơ mi, nóng đến mức phải mở hai khuy áo. Chu Kỳ nhìn qua trang phục của cô, cảm thấy Du Âm ăn mặc quá kín đáo. Tình cờ, cô nhìn thấy trên cổ Du Âm có một dấu vết đỏ, liền lên tiếng:

"Âm Âm, cậu có muốn quay lại ký túc xá thay đồ không? Chắc vì nóng quá nên cậu bị nổi sẩy rồi."

Chu Kỳ cận nhẹ, thường không đeo kính khi tan học. Thấy cổ Du Âm có một vết đỏ, cô ngỡ đó là vết sẩy. Du Âm hơi hoảng, nhanh chóng cài lại khuy áo và nói:

"Không sao đâu, quay lại thay đồ phiền lắm. Chúng ta ăn xong rồi về phòng học luôn là được."

Chu Kỳ bất đắc dĩ nói: "Trời nóng thế mà cậu mặc đồ dày như vậy, thật khó hiểu."

"Sáng nay tớ thấy hơi lạnh." Du Âm biện minh.

Chu Kỳ không tin, cảm thấy phong cách ăn mặc của Du Âm quá bảo thủ, chẳng có chút nào giống một thiếu nữ thời hiện đại.

《EDIT - HOÀN》 DƯ ÂM - TRẦN VỊ MÃNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ